Chương 512: Lỡ Không Phải Người Thì Sao?
Một tầng mồ hôi lạnh toát ra.
Nhưng dù sao đi nữa, chiếc xe tải không bị hề hấn gì vượt qua hắn, hai chú cháu tiếp tục chạy dọc theo lối đi.
Qua gương chiếu hậu, họ thấy nam thanh niên đứng đợi một lúc rồi từ từ lái xe đuổi theo sau.
Chiếc xe tải cố tình tăng tốc, chiếc xe máy vẫn bình tĩnh giữ nguyên tốc độ.
Xe tải cố ý giảm tốc, chiếc xe máy cũng đi chậm lại, giữ khoảng cách cố định từ đầu đến cuối.
“Ta phải giết tên này…”
Người thiếu niên hung hãn, nắm chặt khẩu súng trong tay, nghiến răng nhìn vào gương chiếu hậu.
“Đừng làm bậy…”
Ông chú nhấn đầu súng xuống: "Dù gì thì cũng là mạng người…”
“Dù là mạng người thì cũng phải …”
“Lỡ như…”
Ông chú run rẩy:
"Đó không phải là người thì sao?"
Tất cả dũng khí của người thiếu niên đều biến mất không còn tăm hơi, hắn co rụt đầu lại.
"Có lẽ hắn thật sự đi lạc, cảm thấy sợ hãi nên muốn đi theo chúng ta..."
Ông chú cắn chặt hàm răng rồi nói:
“Trước hết cứ mặc kệ hắn, ngươi cứ quan sát người này cho ta, nếu hắn đột nhiên tới gần chúng ta thì tính tiếp!”
Có lẽ là vì trong lòng có ma nên hắn vô thức đạp ga, chiếc xe tải cũ kỹ chở đủ loại hàng hóa bắt đầu tăng tốc, lắc lư đi trên con đường mòn, bánh xe chạy trên lớp cỏ dại phát ra âm thanh xào xạc.
Dưới ánh đèn xe mờ nhạt, con đường mòn dần trở nên thông thoáng, dường như bằng phẳng hơn rất nhiều, xe chạy càng lúc càng nhanh.
"Hả? Chú ơi, cái gì vậy?"
Lúc trước, họ cố gắng tìm đường nhưng vẫn luôn vòng về con đường cũ. Lúc này, tiếng động cơ của chiếc xe máy đang bám theo phía sau khiến họ bị phân tâm, nên vô thức lái xe về phía trước, không ngờ lại bắt gặp một mảnh đất trống rộng lớn.
“Thoát rồi à?”
Ông chú cũng hơi ngạc nhiên nên liền vội vã nhấn ga. Chiếc xe tải cuối cùng cũng ra khỏi con đường hoang vu cỏ dại mọc um tùm.
...
Trong phút chốc, cảm giác sống lại dâng lên trong lòng họ. Hai chú cháu hân hoan ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên họ nín thở, da đầu trở nên tê dại.
Theo hướng đèn xe chiếu về phía trước, họ thấy có một cái cây to lớn bên trong mảnh đất trống.
Thân cây to lớn bằng vòng tay hai người ôm, cành lá rậm rạp, tán cây như mây.
Ngoài cành lá buông rũ, xung quanh gốc cây còn có nhiều phương tiện chất đống kỳ lạ, có ô tô, xe ba gác, xe ben, còn có xe đạp cũ nát.
Những chiếc xe này có cái cũ có cái mới. Có loại hoen gỉ loang lổ, còn có loại hình như vừa mới đặt ở đây không lâu.
Những thứ này bao quanh cây lớn và tạo thành một vòng tròn bất thường.
Thứ khiến người ta chú ý nhất chính là, bên trên cây đại thụ có rất nhiều những người mặc trang phục khác nhau đang được treo bằng dây thừng, dây gai, hay thắt lưng, họ lặng lẽ đung đưa như trái chín cây.
Khi gió thổi đến, cơ thể họ nhẹ nhàng xoay tròn, để lộ khuôn mặt đã phân hủy một nửa.
…
"Cái quái gì thế này?"
Sau một hồi im lặng, mọi người bên trong buồng lái xe tải đột nhiên la hét ầm ĩ, người thì giận dữ nhổ nước bọt, người đang kìm nén tiếng nức nở, họ nhanh chóng khởi động xe để rời khỏi đây, hai người đều đang hoảng sợ.
Cho dù là ai đi nữa, bị lạc một cách kỳ quái trong đêm trăng đỏ, bỗng nhiên nhìn thấy một cây đại thụ và những gì treo trên đó... có lẽ họ cũng sẽ sợ hãi như vậy.
Nhưng dù họ có cố gắng cỡ nào thì cũng chỉ có tiếng rồ ga không ngừng, đèn xe phía trước chớp tắt liên tục, nhưng xe vẫn không di chuyển.
Hai chú cháu thở dốc càng lúc càng nhanh…
Ô…
Trong đêm truyền một làn gió mát thổi qua đám cỏ dại cao đến thắt lưng người, như tiếng ai đó đang thở dài.
Lúc này, người đang bị treo trên cây bắt đầu chuyển động chậm rãi.
Dây thừng buộc trên cây phát ra tiếng kêu ken két, họ từ từ quay đầu lại.
Khuôn mặt người đó tím tái, méo mó vì đau đớn, cái lưỡi thè ra vì ngạt thở. Tuy nhiên, sắc mặt này hình như đã kỳ lạ, hai bên khóe miệng nhếch nhẹ, trông như người bị treo trên cây đang mỉm cười với họ.
Có vẻ như chúng vừa đau đớn lại vừa vui sướng khi bị treo cổ.
Trong giây phút đối diện với người chết, hai người trong xe tải đang hoảng loạn từ từ im lặng trở lại.
Tiếng la hét chửi bới hay tiếng động cơ xe từ từ biến mất.
Họ yên lặng ngồi trong xe một lúc rồi mở hai bên cửa đi xuống.
Sắc mặt họ lúc này vô cùng mờ mịt, mắt trợn ngược lên một cách kỳ lạ, chỉ có thể nhìn thấy một chút con ngươi.
Nhưng động tác của họ hình như không hề bị ảnh hưởng, họ đi từng bước về phía cây đại thụ theo cùng một nhịp điệu, một tần suất hay thậm chí là khoảng cách từng bước.
Họ đi tới gốc cây đại thụ rồi ngẩng đầu lên, hình như hai người đang tìm kiếm một nơi thích hợp.
Ông chú tìm thấy trước nên vui mừng.
Cậu bé cũng bị tìm được chỗ nên khóe miệng nhếch lên sang hai bên.
Sau đó cả hai người không nói tiếng nào, bắt đầu cởi bỏ thắt lưng trên người…