Chương 511: Chúng Ta Cùng Đi Tìm Nhé?
Người thiếu niên hốt hoảng, lòng bàn tay hắn rịn một lớp mồ hôi, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, siết chặt súng sau lưng rồi nói:
"Vậy... vừa rồi ngươi lượn vòng tròn là có ý gì?”
Thanh niên đi xe máy hình như không biết quy định khoảng cách an toàn nơi hoang vu, phải đứng xa mười mét khi giao tiếp với người lạ, nhưng hắn vẫn tỏ ra... rất "lịch sự”, khi thấy người thiếu niên đang căng thẳng liền dừng xe lại.
Hắn đứng cách đó ba bốn mét, chống một chân xuống đất rồi cười giải thích:
"Ta lạc đường!"
Trong lòng thiếu niên cảm thấy có chút kỳ quái:
“Ngươi đi lạc mà sao còn vui vẻ như vậy?”
"Ta có cảm giác như mình gặp phải quỷ đả tường."
Thanh niên đi xe máy tiếp tục cười nói:
“Nên ta đang nghĩ cách tìm con quỷ kia.”
Người thiếu niên bối rối, nhìn người thanh niên ngồi trên xe máy cách đó không xa, thấy hắn rất…nhiệt tình, thái độ lại thân thiện, ôn hoà, trung thực... Vậy mà lại nói thẳng với mình rằng hắn đang tìm “quỷ” đó!
Nói chuyện hợp CMN lý một chút đi được không?
Nửa đêm gặp phải quỷ đả tường rồi còn dám quay lại tìm nó sao?
"Mặc kệ hắn, để hắn đi trước..."
Ông chú trên xe thì thào nhắc nhở người thiếu niên.
Người thiếu niên hiểu ý của chú mình. Dù hắn ngoài mặt vẫn đang mỉm cười nhưng trong lòng vô cùng hoảng sợ, họ vốn muốn hỏi đường, nhưng bây giờ không cần nữa.
Một "người" đi tìm quỷ khắp nơi lúc nửa đêm còn đáng sợ hơn cả quỷ đả tường.
Vì vậy, người thiếu niên miễn cưỡng cười nói:
"Quên đi... Huynh đệ, ngươi đi trước đi, chúng ta không vội."
Ngập ngừng một chút, hắn nói theo ý mình:
"Ha ha, cũng không giấu giếm gì, chúng ta lạc đường rồi, đang định ở đây đợi người trong đoàn xe đến đón, có thể họ sẽ mang theo súng..."
Ông chú trên xe đã nắm chặt khẩu súng.
Nói đến vậy, nếu người này còn muốn dẫn họ ra ngoài thì chắc chắn có ý đồ xấu.
"Có súng cũng không sao, ta cũng có."
Sau khi người thiếu niên nói xong, thanh niên đi xe máy lại có phản ứng không ngờ đến, hắn lắc đầu rồi cười nói:
"Nhưng ta không biết liệu họ có tìm được các ngươi hay không. Nếu họ đến đây, e là cũng bị lạc đường như các ngươi thôi.”
“Cái gì?”
Lời nói của hắn khiến hai chú cháu cảm thấy có chút kỳ quái, họ nhìn chằm chằm vào hắn.
Người thanh niên ngồi trên xe, châm một điếu thuốc rồi nói:
“Các ngươi không biết quỷ đả tường là gì à?"
Hai chú cháu đều cảm thấy có chút căng thẳng, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, âm thầm trao đổi ánh mắt.
Tất nhiên họ đã nghe qua, còn đội quần lót lên trên đầu. Nhưng họ cũng không muốn thảo luận vấn đề đó với người lạ trước mặt lúc nửa đêm như này.
“Thế giới này không có ma quỷ.”
Không ngờ người ngồi xe máy lại mỉm cười nói, rồi nhiệt tình giải thích:
"Nói cách khác, đây là một khái niệm khác với những gì các ngươi từng biết. Viện trưởng của chúng ta từng giảng giải chuyện ma cho ta nghe, thường thì con ma sẽ biến mất ngay khi trời sáng, nhưng có vẻ vấn đề hiện giờ không dễ giải quyết như vậy. "
Người thiếu niên bỗng nhiên trở lời:
"A, ta biết rồi, là do ảnh hưởng của trăng đỏ..."
Người đi xe máy sửng sốt một chút và cười:
"Ngươi hiểu như thế là được rồi."
Sau đó hắn nhiệt tình rủ rê:
"Chúng ta cùng tìm nhé?"
Hai chú cháu bối rối.
Người đó còn sợ họ không hiểu nên vừa cười vừa giải thích:
"Chúng ta chắc chắn đều đã bị ô nhiễm ở một mức độ nhất định nên mới bị lạc. Cho nên cần phải nắm được chuỗi logic của nguồn ô nhiểm, tìm ra bản thể và biện pháp để xử lý nó. Quỷ đả tường này chính là bản thể của nguồn ô nhiểm. Lúc nãy ta vẫn đang tìm, nhưng đi dạo quanh vài vòng rồi mà vẫn không được. Vậy nên ta muốn nhờ các ngươi giúp đỡ, nhiều người nhiều sức mà.”
Cả hai chú cháu đều nổi da gà. Họ không hiểu chuỗi logic hay nguồn ô nhiễm đó là gì. Giữa đêm hôm khuya khoắt, họ gặp phải một thanh niên tà môn như vậy trên đường, hắn lại còn nhiệt tình rủ họ đi tìm con quỷ đả tường...
"Người này quá tà môn, mau lên xe.”
Ông chú ngồi ghế lái hạ giọng nhắc nhở, đồng thời cho xe nổ máy.
“Cứ cho là như vậy đi…”
Người thiếu niên cũng rùng mình, hắn nuốt nước miếng ừng ực rồi nói:
“Huynh đệ, chúng ta đang vội nên không nói chuyện thêm với ngươi được. Mọi người đều ra đường kiếm ăn, đi càng nhiều càng gặp nhiều bằng hữu…Vậy nên chúng ta…. Gặp lại sau nhé.”
Hắn nói xàm mấy câu bèn nhảy lên xe, đóng chặt cửa lại.
Hai chú cháu đều cảm thấy sởn cả tóc gáy, tất nhiên cũng không muốn nhiều lời, họ khởi động xe rồi chậm rãi đi về phía trước.
Con đường nông thôn này ban đầu chỉ rộng hai ba mét, nhưng vẫn đủ cho một chiếc xe tải chạy qua. Nhưng hiện giờ, cỏ hai bên dốc mọc ngược vào trong khiến con đường mòn ngày càng thu hẹp, phía trước còn có một chiếc xe máy, xe tải rất khó để đi qua.
Ông chú dí súng vào tay người thiếu niên, hai tay gấp gáp vòng vô lăng, cố gắng lái xe càng xa chiếc xe máy càng tốt.
Tuy bị từ chối, nhưng thanh niên đi xe máy không hề tỏ ra buồn bã. Hắn còn tốt bụng dịch xe, nhường chỗ cho họ.
Khi hai xe cắt qua nhau, hai chú cháu nhìn thấy thanh niên đi xe máy ở phía dưới đang ngẩng đầu, cười thân thiện với họ.