Chương 515: Làm Điếu Không
Bộ Đặc Thanh trả lương dựa vào mức độ quan trọng của tin tức trong án lệ và bản ghi chép mà mình cung cấp còn gì.
.........
"A, chú, chú ơi..."
"Chuyện này.... Chuyện gì thế này?"
Từ khi Lục Tân gặp phải quỷ đả tường, đến khi ghi chép sự việc nhìn thấy cây đa bị đốt trụi một nửa, thì hai chú cháu vừa nãy đập đầu vào thòng lọng đã tỉnh dậy.
Vừa tỉnh dậy họ đã kinh hãi hét lớn.
Chuyện đầu tiên làm chính là kéo quần lên.
Thắt lưng của họ thì nằm trên cây, còn quần lót thì trên đầu, cho nên...
Lục Tân chỉ liếc nhìn họ một cái rồi im lặng cúi đầu, không dám đối diện.
Hai chú cháu này đúng là đã quen chạy ở hoang dã rồi, phản ứng còn nhanh hơn so với người thường.
Họ kéo quần xong cũng vừa tỉnh táo lại, thì thấy cây đa bên cạnh đã bị thiêu rụi, cành cây thì cháy khô nằm rải rác trên mặt đất, mấy cái xác treo lơ lửng trên cây bằng dây thừng thì đang từ từ phân hủy.
Rồi họ nhìn thấy thắt lưng của mình còn đang nằm tòn ten trên thân cây.
Sau đó lại nhớ đến cảnh tượng vừa nãy, đột nhiên họ giật mình, sắc mặt tái nhợt.
"Chúng ta...."
Ông chú kia mấp máy mối và khàn giọng nói:
"Chúng ta... bị quỷ nhập rồi ư?"
Lục Tân đứng bên cạnh vừa cười vừa cất sổ ghi chép, nói:
"Mới nãy đã nói là thế giới này không có quỷ mà...."
Giọng của hắn khiến cho hai chú cháu này kích động nhìn lại.
Họ căng thẳng nuốt nước miếng:
"Là.... Là ngươi cứu bọn ta đúng không?"
Rõ ràng là thắt lưng của mình còn đang trên cây, rồi mình thì sống mà cái cây này thì bị đốt trơ trọi.
Người đi theo họ lại lái xe máy ở cách đó không xa, đương nhiên là người ta đã cứu mình rồi.
"Người anh em, vừa rồi rốt cuộc là...."
Ông chú và người thanh niên kia liếc nhìn nhau một cái rồi cố gắng nở nụ cười chậm rãi đi tới chỗ Lục Tân.
"Là một loại ô nhiễm."
Lục Tân cũng nhìn họ, nở nụ cười ôn hòa:
"Đây chính là nguồn ô nhiễm. Thực ra vừa rồi cả các ngươi và ta đều bị nó làm ô nhiễm, cho nên mới không ngừng lởn vởn xung quanh chỗ này. Đợi đến khi chúng ta bị kích động hoặc mệt mỏi, sẽ vô thức bị nó dẫn đến đây, sau đó không tự chủ được mà đi làm hàng xóm với những người treo trên cây này...."
Nói xong, hắn còn nhìn thoáng qua trên nhánh cây bên cạnh và đám người nằm lung tung trên mặt đất.
Đã giải thích rất cặn kẽ rõ ràng rồi nhưng hai chú cháu này vẫn cảm thấy nụ cười của hắn không được bình thường.
Đúng lúc này, Lục Tân đã vươn tay cười nói với họ:
"Giới thiệu một chút nha. Ta đến từ Thanh Cảng, các ngươi biết Thanh Cảng không? Thanh Cảng bọn ta rất tốt đó."
"Lúc ta ở Thanh Cảng chuyên xử lý ba cái vụ này. Ban đầu, ta chỉ hơi nghi ngờ thôi, vốn dĩ định thảo luận với các ngươi một chút nhưng chưa kịp nói rõ ràng, cũng phải cảm ơn hai ngươi, nếu không có hai ngươi giúp đỡ, ta cũng không thể xử lý nó nhanh vậy."
"Chuyện này...."
Thấy Lục Tân niềm nở giơ tay, trong lòng ông chú liền hoảng loạn, nhưng vẫn làm liều bắt tay với hắn.
Dù sao người ta đã nhiệt tình như vậy rồi, không bắt tay thì không phải phép cho lắm.
Sau đó hắn mới nướt nước bọt, chột dạ hỏi:
"Bọn ta... Bọn ta đã giúp được gì vậy?"
Lục Tân nghiêm túc trả lời:
"Thông qua cách các ngươi bị ô nhiễm, ta đã tìm được vị trí của nguồn ô nhiễm đây này."
Ông chú cảm thấy có gì đó kỳ lạ, hình như có gì đó sai sai thì phải?
"Được rồi, giờ xong việc rồi."
Lục Tân thu tay lại, rồi bước xuống xe, nói:
"Có thể nhờ các ngươi thêm một việc không?"
"Hả...."
Ông chú vừa nghe thấy liền lưỡng lự, trong lòng thầm hoảng:
"Chuyện……chuyện gì?"
Lục Tân nhìn về phía gốc cây đa, bên dưới thì ngổn ngang, bên trên thì đầy thi thể:
"Xử lý họ đi."
Phương thức ô nhiễm có nhiều loại, có một số nguồn ô nhiễm có tính đồng hóa, nghĩa là đem cơ thể của hắn biến thành một nhánh kéo dài của chính mình, tựa tựa như loại mà lần đầu Lục Tân tiếp xúc ở quán cà phê góc đường.
Chủ thể của nguồn ô nhiễm mà chết, cơ thể đã bị ô nhiễm nghiêm trọng sẽ phân tán ra ngoài, từ đó có khả năng phát triển này nguồn ô nhiễm mới.
Nếu vậy thì tiêu diệt nguồn ô nhiễm nhưng ngược lại sẽ càng khuếch tán rộng hơn.
Lục Tân không rõ cây đa này có cùng tính chất như vậy hay không nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.
Nếu những người bị treo trên cây cũng rơi vào trường hợp này, nếu để chúng ở đây, rất có thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến người chung quanh, hình thành nên nguồn ô nhiễm mới. Đương nhiên, đến lúc đó quỷ đả tường hay gì đó không cũng không biết nữa.
Vì vậy dưới yêu cầu của Lục Tân, hai chú cháu đều bịt miệng bằng khăn tay rồi nâng từng thi thể ra ngoài.
Sau đó chồng chúng thành từng đống, đồng thời lấy nửa thân cây còn chưa cháy, một ít lá cây khô, rồi nhặt cỏ dại chất xung quanh chồng thi thể. Họ cũng không quên dọn dẹp khu hỏa hoạn này.
Để xử lý đống thi thể có khả năng tiếp tục ô nhiễm này có hai cách.
Cách thứ nhất cũng là cách thuận tiện nhất, chính là cho mỗi người một viên đạn đặc biệt.
Nhưng cách này quá lãng phí.
Còn cách khác đơn giản hơn chính là hỏa thiêu một lần cho xong.
Rất nhanh lửa đã bắt đầu cháy lớn, trên khu hoang dã tăm tối bỗng có chút hơi ấm lạ thường.
Lục Tân và hai chú cháu kia đều ngồi xổm xung quanh đóm lửa, lẳng lặng nhìn ngọn lửa đang bùng cháy.
"Người anh em, làm điếu không?"
Ông chú kia lấy ra một bao thuốc lá, một xấp giấy cắt thành hình vuông dài rồi nắm một nhúm thuốc lá vụn rồi bỏ vào trong tờ giấy, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt xoa xoa cuộn cuộn thành một điếu thuốc, trét nước miếng cho dính lại, niềm nở đưa cho Lục Tân.
Lục Tân nhìn chỗ bị hắn liếm vào, im lặng hồi rồi nói:
"Ta có rồi."