Mặt Trăng Đỏ

Chương 516: Đổi Đầu

Chương 516: Đổi Đầu


Nói xong hắt lấy ra một hộp thuốc lá dẹt màu bạc, rồi rút một điếu thuốc có đầu lọc màu vàng, ngậm trong miệng.
Còn dùng bật lửa Zippo của mình để châm rồi chậm rãi rít một hơi.
"Hộp thuốc đẹp đấy... Bật lửa trông cũng rất xịn..."
Người thanh niên bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn vẻ mặt non nớt nhưng có chút bụi đời của hắn.
"Cũng thường thôi!"
Lục Tân thản nhiên trả lời rồi đưa ra ý bảo:
"Ngươi cũng làm điếu không?"
Hai mắt người thanh niên sáng rực:
"Được..."
Lục Tân nhìn thấy bộ dạng hắn sảng khoái nhận lấy gói thuốc, lấy ra một điếu mà chỉ im lặng, không nói gì.
Ba người ngồi xổm vừa hút thuốc vừa nhìn đống lửa trước mắt, ông chú vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
"Cuối cùng loại ô nhiễm này là gì vậy?"
Lục Tân lấy lại gói thuốc và bật lửa, cận thận cất vào túi, nhẹ nhàng giải thích:
"Thực ra là một loại bệnh mới phát sau sự kiên Mặt Trăng Đỏ. Là loại bệnh sẽ lây lan nhưng chỉ qua tinh thần thôi."
"Người bị lây bệnh bên ngoài có vẻ...... Người bình thường nhìn bên ngoài sẽ không phát hiện điểm khác thường của họ, nhưng có thể nhận ra trạng thái tinh thần của họ không ổn... Ừm, có thể hiểu giống như bộ dạng đau khổ của người bị tâm thần!"
Tuy đã ký vào thỏa thuận bảo mật, nhưng đây là hoang dã, Lục tân thấy mình vẫn có thể nói được.
Huống hồ hắn thấy nói cho họ biết cũng có lợi mà.
Hoang dã không giống trong thành phố Cao Tường, luôn có người chú trọng bảo vệ thường dân.
Giống như nguồn ô nhiễm này, tuy rằng có tính ô nhiễm không quá mạnh nhưng cũng hại chết rất nhiều người.
Nhìn thi thể chết sớm nhất ở đây còn không biết đã tồn tại bao lâu rồi.
Lục Tân cũng không chắc chắn, nếu nguồn ô nhiễm ở đây không ai quản, người bị ô nhiễm sẽ ngày càng nhiều, năng lực ô nhiễm ngày càng mạnh. Theo lý thuyết, đến một ngày nào đó nó sẽ bắt toàn bộ người trên thế giới này đến đây thì sao?
"Người bệnh tâm thần....."
Ông chú nghe xong, bỗng nhiên phản ứng lại:
"A, không phải là tên điên từng xuất hiện trước đây hay sao?"
Lục Tân khẽ giật mình, sau đó gật đầu:
"Đúng vậy."
Thực ra từ nhỏ đến lớn, hắn ít khi thấy người điên. Lần trước khi ra khỏi thành phố nhìn thấy một lần, nhưng còn chưa thấy rõ thì đã bị Thằn Lằn đâm chết.
Sau khi giải thích đại khái rồi, Lục Tân cũng không nói gì thêm.
Chủ yếu là do nội dung hắn được huấn luyện không nhiều, nói nữa sẽ lộ tẩy mất.
Hơn nữa lúc này lửa cũng tàn bớt, thi thể bên trong đương nhiên không thể nào bị thiêu thành tro được, nhưng cũng bị cháy khô rồi. Thi thể không có hoạt tính như vậy thì cơ bản không có khả năng ô nhiễm người khác nữa, tuy rằng tinh thần lực có thể ký sinh, nhưng phải có hoạt tính mới được. Đốt đến như vậy rồi thì không thể ký sinh được nữa.
Lục Tân dập nửa điếu thuốc, nắm ở trong tay, cười nói:
"Giờ chắc đi được rồi, ta đi đây."
Nhìn thấy dáng vẻ hắn đứng dậy đi về hướng xe máy, hắn định đường ai nấy đi.
"Cứ thế mà đi à?"
Người thanh niên không nỡ.
Ngược lại ông chú thì hơi lo lắng, bỗng nhiên hắn đứng dậy:
"Người anh em, đợi đã...."
Lục Tân tò mò quay đầu lại nhìn.
Ông chú do dự một hồi vẫn quyết tâm nói:
"Người anh em, nếu ngươi là người chuyên dọn dẹp, vậy bọn ta.... có thể nhờ ngươi xem giúp một người bệnh không?"
"Người bệnh?"
Lục Tân hơi run run, tò mò hỏi:
"Người bệnh gì?"
Người trung niên do dự một hồi, còn người thanh niên thì cũng đoán được ông chú muốn nói gì nên có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy ánh mắt tò mò của Lục Tân, người đàn ông trung niên đành phải làm liều nói ra:
"Không biết ngươi có từng nghe qua.... Đổi đầu chưa?"

“Trên đời này thực sự có chuyện tráo người như vậy sao?”
Là một chuyên gia phụ trách dọn dẹp ô nhiễm đặc biệt, Lục Tân sẽ không để lọt bất kỳ nguồn ô nhiễm nào bị nghi ngờ lọt khỏi tầm mắt.
Vì vậy, hắn nhanh chóng khởi động xe rồi, chạy theo chiếc xe tải với tiếng còi xe bíp bíp bíp.
Một trước một sau, họ men theo con đường nhỏ bị cỏ dại vùi lấp trong đồng vắng, đến tận đường chính.
Dễ dàng thấy được, những con đường mòn giữa các thôn đan xen chằng chịt, phức tạp, lại có thêm cỏ dại um tùm rập rạp, khó phân biệt rõ ràng.
Thậm chí nếu không chú ý, rất dễ đi nhầm đường.
Nguồn ô nhiễm đó chắc chỉ gây ra một số ảnh hưởng nhẹ đến những người xung quanh, khiến cho khả năng phân biệt của họ bị sai lệch.
Ở mỗi ngã tư, chỉ cần một thoáng bối rối, khu vực này ngay lập tức sẽ biến thành mê cung không cách nào thoát ra.
“Trong đoàn xe của họ, chuyện tráo người có thật không?”
“Nếu là ô nhiễm nghiêm trọng, đáng lẽ đoàn xe đã bị xóa sổ vào thời điểm này…”
“Còn nếu là ô nhiễm đơn giản, người bình thường rất khó phát hiện ra …”
Lục Tân, người đang trên một chiếc xe máy, nghĩ thầm.
Hắn vừa nghe Chu thúc này nói sơ qua tình huống cụ thể.
Họ là một đoàn xe đến từ thành phố Hồng Lĩnh, chuyên vận chuyển hàng hóa giữa các thành phố Cao Tường khác nhau trong vùng hoang dã.
Hai người họ là tài xế lão luyện trong đoàn xe, người đàn ông trung niên tên là Chu Đại Xương, người thanh niên trẻ tuổi là cháu trai của ông ta, Chu Tiểu Mao.
Lão Chu đã chạy cùng đoàn được bảy tám năm, còn Tiểu Chu chỉ vừa chạy hơn một năm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất