Chương 517: Lên Núi Bắt Chuột
Công việc chính của những người lữ hành như họ là nhận việc làm và vận chuyển hàng hóa, nhưng đôi khi họ cũng kiếm thêm được một số tiền. Chẳng hạn như tính toán của hai chú cháu họ là tận dụng thời gian nghỉ ngơi của đoàn xe, lái chiếc xe tải tới lục tìm phế liệu ở những thôn làng xung quanh.
Trong những ngôi làng bị bỏ hoang này, trông có vẻ không có gì để quan tâm, nhưng cũng có thể vơ vét được một vài thứ có giá trị.
Chắc có lẽ, lần này họ gặp xui xẻo, sau khi thu thập xong, trên đường trở về họ lại trò chuyện quanh đi quẩn lại về chủ đề cũ.
Chu thúc không giới thiệu chi tiết những chuyện về ô nhiễm các thứ.
Chỉ đề cập đến những thứ liên quan đến trưởng xe.
Trưởng xe thực ra là một loại chức danh, tương đương với người phụ trách đoàn xe.
Trông bộ dáng lắp ba lắp bắp của họ, có vẻ họ nghi ngờ, không biết nên nói thế nào cho rõ.
Cuối cùng chỉ nói, để Lục Tân gặp thì biết.
Lục Tân không bận tâm về điều này, dù sao thì cũng đã lang thang cả đêm, dù là dầu hay nước cũng cần phải bổ sung.
…
Mặt trăng đỏ treo trên trời cao, đèn xe chiếu ngổn ngang, chẳng mấy chốc chiếc xe tải và xe gắn máy đã rời khỏi vùng hoang vu này đi đến đường cái. Cả Lục Tân và hai chú cháu ấy đều thở ra nhẹ nhõm, tiếp tục lái xe về phía trước, chỉ ít lâu sau đã mơ hồ nhìn thấy ánh đèn.
Nó nằm trong khu dịch vụ bỏ hoang, nhìn từ xa có thể thấy những hàng xe tải cao ngất ngưởng xếp thành hai hàng.
Trong không gian tối tăm, nó giống như một con thú khổng lồ đang bò lổm ngổm.
…
“Thiên vương phù hộ…”
Cách khu dịch vụ mấy trăm mét, ở bên ven đường, giữa đám cỏ đen, đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn.
Giọng nói cực kỳ vang dội, hét bằng một chiếc loa lớn.
“Chít…”
Lão Chu đang lái xe cũng sửng sốt, vội dừng xe rồi duỗi đầu hét lớn một tiếng:
“Lên núi bắt chuột!”
Lục Tân ở phía sau nghe vậy có chút sửng sốt:
“Cái quái gì vậy?”
“Là Lão Chu sao?”
Tiếng loa biến mất, có hai người nhảy ra từ hai bên đường.
Cả hai người đều cầm súng trên tay, một là súng trường cưa ngắn, khẩu còn lại còn lợi hại hơn, là súng tiểu liên.
Trong tay họ đều cầm những chiếc đèn pin sáng lóa, đứng hai bên, quơ quơ hướng lên trời.
“Này chú mày…”
Chu thúc thò đầu ra khỏi ghế lái mắng tới tấp:
“Học đâu ra cái thói dùng đèn pin rọi vô mặt người khác vậy hả?”
“Đúng là lão già này rồi.”
Người đàn ông cầm súng tiểu liên chiếu đèn pin xuống, nói bằng giọng chế giễu:
“Xui cho ngươi rồi, để ta nói cho ngươi biết, ngươi bảo đi qua thôn bên cạnh lục soát một chút rồi quay về liền. Kết quả là đi hơn nửa ngày, trưởng xe lúc này đang phát cáu đây. Ngươi làm chuyến đi bị trễ nãi, để xem cô ấy có muốn lấy cái mạng già của ngươi không.”
Hắn đang nói, tên còn lại bỗng thấy Lục Tân ở phía sau, lập tứng cầm khẩu súng trường lên, hét lớn:
“Ai kia?”
“Đừng hoảng sợ, đó là một người bạn đến từ Thanh Cảng.”
Chu thúc vội vàng lớn tiếng:
“Mẹ kiếp, các ngươi không biết vừa nãy hai ta đụng phải gì đâu, bị quỷ ma mê hoặc…”
Người thanh niên ở bên cạnh nhắc nhở:
“Thúc thúc, đó là ô nhiễm.”
“Im đi.”
Lão Chu ra lệnh, sau đó nói tiếp:
“Vừa nãy không nhờ cậu trai này, không chừng hai chúng ta đã bị treo lên cây. Hắn cũng đi về trung tâm thành phố, mọi người có thêm bạn đồng hành, ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Chuyện này các ngươi không cần quan tâm, chút nữa ta sẽ đi tìm trưởng xe nói chuyện là được…”
Giải thích ngắn gọn xong, hắn lại khởi động xe.
Hai tên lính gác này xem xét, thấy chỉ có mỗi Lục Tân cũng không nhiều lời, lui về bụi cỏ hai ven đường.
Lục Tân theo sau xe, lái một mạch vào thẳng khu vực dịch vụ, mới phát hiện ra quy mô đoàn xe này thực sự không hề nhỏ.
Có đến hơn hai mươi chiếc xe tải cải tiến khổng lồ, đậu thành một hàng ngay ngắn.
Những chiếc xe tải này có kích thước lớn hơn gấp đôi những chiếc xe tải mà người ta hay lái hiện nay, đây mới là thùng hàng chính của họ.
Chiếc xe tải mà hai chú cháu họ điều khiển thực chất là xe công cộng của cả đoàn, thường dùng để vận chuyển hàng hóa.
Khi xe lớn dừng lại nghỉ ngơi, Lão Chu họ mới có thể điều khiển xe hàng đi tìm phế liệu ở các làng xung quanh.
Ngoài những chiếc xe tải này ra, họ còn có rất nhiều xe máy cũng đậu thành hàng dài.
Tất cả đều được đội bảo an và đội dò đường phụ trách cầm lái.
Sau Trăng Đỏ, mỗi người trong đoàn xe đều phụ trách một chức vụ của mình, đây là điều hết sức cần thiết,
Lúc này, ở chỗ đất trống của khu dịch vụ, lửa trại đã được thắp sáng. Bên cạnh đó, những dãy lều đã được dựng lên, kế bên có những người vừa nướng loại thịt không rõ thịt gì vừa uống rượu tán gẫu, cũng có người trực tiếp nằm trong buồng lái hút thuốc.
Sau khi Lão Chu dừng xe, hắn không vội dỡ hàng ngay mà nhìn Lục Tân trước rồi cất bước vào sảnh.
Vừa bước vào sảnh, chỉ thấy bên trong trống không, đồ đạc đã bị lấy sạch, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, những chiếc bàn ăn dài và những chiếc ghế dài xếp chồng lên tường một cách lộn xộn. Giữa đại sảnh, cũng dựng lên một chiếc lều và đốt lửa.