Chương 518: Trưởng Đoàn
Lúc này, đang có mấy người đứng bên ánh lửa, đang thì thầm bàn bạc cái gì đó.
“Hì hì…”
Lão Chu vẽ ra một nụ cười tươi trên khuôn mặt, cầm trên tay một chiếc gương thử đồ cao bằng nửa người vừa mới lấy xuống xe tải, trên mặt gương còn in một chữ “Hỉ” màu đỏ chót, hắn lên tiếng chào hỏi:
“Trưởng…. trưởng xe, nhìn ta mang về cho ngươi món đồ chất lượng gì này…”
Lời còn chưa dứt khỏi miệng, đột nhiên một cái khăn tắm bẩn thỉu bay đến, dán hẳn vào mặt hắn.
Trước cửa lều, một người phụ nữ có đôi chân dài khỏe khoắn nhảy dựng lên, trên tay cầm một chiếc cọc tre, dí vào người Lão Chu:
“Đ* o biết, ngươi còn biết quay lại, mỗi ngày ta đều nghĩ, nếu ngươi xảy ra chuyện thật, mọi người có nên đi tìm ngươi không nữa? Ngươi nói xem, ngươi làm chậm trễ thời gian giao hàng rồi, có chịu trách nhiệm không?”
“Này này…tại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, bằng không ta đã trở về từ lâu rồi…”
Lão Chu quay lại, trung thực đưa lưng chịu đòn, rồi tiếp tục đưa gương thử đồ ra với khuôn mặt tươi cười.
“Món quà này kính tặng trưởng xe, nhìn xem, không bị vỡ…”
Nói xong, hắn nhích nhích sang một bên, để lộ ra Lục Tân ở phía sau:
“Ta còn một chuyện muốn nói với trưởng xe. Vừa rồi chúng ta bị lạc, tất cả đều là nhờ người thanh niên đến từ Thanh Cảng này giúp đỡ, bằng không thì chắc chắn đã bị ma quỷ mê hoặc…Vị tiểu huynh đệ này cũng đang đi công tác ở thành phố trung tâm, một thân một mình lên đường, nhiều vấn đề bất tiện. Cho nên, chúng ta đưa hắn về đây, cùng đi với chúng ta, được không?”
“Cái quái gì vậy?”
Vị trưởng xe khẽ nhíu mày, nhìn Lục Tân:
“Khách giang hồ?”
Lục Tân cũng ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy dáng người của vị trưởng xe này không dưới 1,75 mét.
Và một chiếc quần jean ôm trọn đôi chân dài, trên hông quấn một chút vải xám, trông rất bắt mắt.
Cô ấy trông ngoài ba mươi tuổi, các đường nét trên khuôn mặt của cô đẹp đến không ngờ.
Có lẽ vì quanh năm phiêu du ở nơi hoang vu nên làn da trông thô ráp, còn có vài vết sẹo trên khuôn mặt.
“Ngươi là ai?”
Trưởng xe nhìn Lục Tân từ trên xuống dưới, có vẻ thấy hắn cũng không giống bọn giang hồ bịp bợm, cau mày hỏi.
“Xin chào, ta tên là Lục Tân, ta đang trên đường thăm họ hàng ở thành phố trung tâm.”
Lục Tân thành thật trả lời, cười mỉm, hắn tiến lên phía trước, đưa tay ra.
Soạt.
Bỗng từ phía sau lưng của trưởng xe chân dài, hai người đàn ông im lặng lập tức thò tay vào bên hông, để lộ cán súng đen nhánh.
Trưởng xe cũng từ chối cái bắt tay của Lục Tân, cau mày nói:
“Ngươi đi một mình từ Thanh Cảng đến thành phố trung tâm?”
“Cái này…”
Lục Tân ngượng ngùng thu tay về:
“Thật ra cũng không phải chỉ một mình ta, còn có cả bố, mẹ, em gái ta, và cũng mang theo một con chó con nữa, chúng ta đến thành phố trung tâm thăm người thân, nhân tiện gửi một tài liệu. Nhưng bây giờ họ không có ở đây.”
Nghe xong lời này, Lão Chu và Tiểu Chu đều ngơ ngác, vừa rồi bọn hắn đâu có nghe Lục Tân nhắc đến chuyện gia đình.
Trưởng xe cũng có chút hiếu kỳ:
“Đi trước rồi à?”
Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ, nói:
“Cứ xem là vậy đi.”
Hắn cũng không cố gắng giải tính cặn kẽ tình cảnh gia đình.
Dù không thích nói dối lắm nhưng hắn cũng biết rõ, thỉnh thoảng nói dối sẽ tránh được những rắc rối lớn.
Những người phiêu du ở nơi hoang dã có tinh thần cảnh giác rất cao, nếu mình nói điều gì về người nhà mình, không chừng họ sẽ trở nên sợ hãi.
Cô chỉ trầm ngâm một chút, không hỏi nhiều, dò xét Lục Tân từ trên xuống dưới một chút, nhân tiện nói:
“Mọi người đều chạy ở vùng hoang vu, ở nơi chỉ sử dụng luật rừng này, có thêm người giúp đỡ mọi người cũng tốt. Nhưng ta hy vọng ngươi hiểu rõ, chúng ta là nhóm những người chạy xe kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt, không muốn gây rắc rối, cũng không ngại rắc rối. Ngươi muốn đi theo chúng ta lên đường, có thể nhưng tuyệt đối không nên gây chuyện lung tung…”
Nói xong, đôi mắt híp híp trông như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào Lục Tân:
“Hiểu chưa?”
Lục Tân có hơi kinh ngạc, thành thật gật đầu:
“Đã hiểu.”
“Được.”
Trưởng xe vẫy gậy tre trong tay:
“Ra ngoài đi, Lão Chu hãy nói cho hắn biết một chút về quy tắc đoàn xe của chúng ta.”
“Được, được…”
Lão Chu vội vàng đồng ý, đi cùng Lục Tân.
Rõ ràng mọi thứ diễn ra suôn sẻ như vậy, nhưng không hiểu sao Lục Tân lại cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh có vẻ hơi kỳ quặc.
Không chỉ họ, mà ngay cả Lão Chu và Tiểu Chu cũng lộ ra đôi mắt lấp lánh.
Sau khi họ rời đi, gã đàn ông phía sau trưởng xe không nhịn được liền thốt lên:
“Không rõ nguồn gốc, chẳng phải không ổn lắm sao?”
“Không sao, dù sao vẫn còn hai ngày nữa, nếu có chuyện gì cũng không giấu được, tốt hơn hết nên ở bên cạnh quan sát.”
Hai người sau lưng liếc nhau một cái, không nói thêm gì.
Chỉ biết thở dài trong lòng, giống như đã đoán được điều gì đó.
…
“Ngươi có thấy vấn đề gì không?”
Sau khi Lão Chu đưa Lục Tân ra khỏi sảnh phục vụ, thấy xung quanh không một bóng người, hắn lo lắng hỏi.