Chương 519: Quái Dị
“Ai?”
Lục Tân nghe vậy có chút khó hiểu.
“Trưởng xe, ngươi không thấy à?”
Lão Chu hiển nhiên có chút kinh ngạc, Chu Tiểu Mao bên cạnh cũng nghiêng người về phía trước.
“Cô ấy?”
Lục Tân không khỏi nhíu mày.
“Cô ấy làm sao?”
“Cô ấy…”
Vẻ mặt của Lão Chu rõ ràng là đang do dự. Một hồi lâu, có vẻ hắn mới dám lấy hết can đảm, hạ giọng nói:
“Ta nghi ngờ…cũng không chỉ mình ta, thực ra cũng có rất nhiều người nghi ngờ…Trưởng xe của chúng ta đã bị tráo … Hoặc nói cách khác, trưởng xe của chúng ta ấy, bây giờ cô ấy chỉ còn giữ được ý thức của mình thôi, còn cơ thể của cô ấy không còn là…”
“?”
Lục Tân có chút chật vật để hiểu những lời Lão Chu nói.
Ý thức là của cô ấy, còn thân thể thì không?
Những lời này kỳ quặc thật?
Cố gắng suy nghĩ hồi lâu, hắn mới cau mày hỏi:
“Rốt cục là có chuyện gì?”
Lão Chu và Tiểu Chu trưng ra bộ mặt khó xử, lắc đầu nói:
“Ta mới vừa nói…Ngươi không nhìn ra vấn đề sao?”
Lục Tân đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
Nếu người phụ nữ đó thực sự có vấn đề, mà bản thân mình lại không nhận ra thì hơi thiếu chuyên nghiệp rồi…
Hắn do dự, xoay người lại:
“Để ta đi xem lại?”
“Đừng đừng đừng…”
Lão Chu vội ngăn cản:
“Trưởng xe sẽ đánh ngươi đấy…”
Tiểu Chu cẩn thận suy nghĩ, hạ giọng nói:
“Đợi một chút, đợi chút nữa ngươi sẽ biết…”
Lão Chu đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Lục Tân có chút không đành lòng.
Quay trở lại xe tải, Lão Chu và Chu Tiểu Mao dỡ hàng từ xe tải rồi xếp chúng vào trong xe tải mà họ lái, người đàn ông quen thuộc dựng hai cái lều bên xe tải rồi trải hai tấm nệm vào.
Sau đó, hắn lấy một ít bánh bao hấp và thịt ba chỉ nướng hào phóng chia Lục Tân hai miếng.
Lục Tân cũng không từ chối, dù hắn đã ăn một chầu trong làng, nhưng bây giờ, cứ coi như đó là một bữa ăn nhẹ nửa đêm.
Bếp lửa im lìm, có tiếng trò chuyện, tiếng cười, tiếng hát, và cả tiếng ngáy của những người đã ngủ say từ trước.
Bầu không khí của đoàn xe này thật yên bình và tự do.
Nhưng sau khoảng nửa giờ, có một hồi còi dài.
“Hú!”
Mọi người lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng xé rèm, giẫm lên đống lửa rồi chui vào trong lều.
Lục Tân vẫn ngồi ở bên ngoài, không phản ứng.
Chu Tiểu Mao ở trong lều vội vàng chui đầu ra ngoài, hét lên với vẻ khẩn trương:
“Vào mau!”
…
"Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?"
Nhập gia tùy tục, Lục Tân nhanh nhẹn chui vào trong lều Lão Chu và Tiểu Chu.
Nương ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài hắt vào, hắn thấy được sắc mặt đầy cảnh giác và sợ hãi của hai chú cháu kia, thậm chí Tiểu Chu còn hơi run lên.
Phản ứng khác thường của họ khiến Lục Tân nổi lòng cảnh giác, kéo túi đến trước người, chuẩn bị sẵn sàng móc súng ra bất cứ lúc nào.
"Suỵt..."
Lão Chu ra hiệu cho Lục Tân rồi hạ giọng bảo:
"Rồi ngươi sẽ biết."
Lục Tân nghe vậy, đành nén cơn nóng vội, lẳng lặng chờ.
Lúc này, bên ngoài lều đã không còn tiếng động nào nữa, những âm thanh trò chuyện trên trời dưới đất, những tiếng ca hát, tất cả đột nhiên biến mất, kể cả tiếng ngáy ngủ dường như cũng đã bị người ta bóp chặt mũi nên tắt ngấm cả rồi...
Thế giới trở nên yên tĩnh đến kì lạ.
"Cộp cộp cộp..."
Hồi lâu sau mới có một loạt tiếng bước chân vẳng tới.
Tiếng bước chân này rất khẽ, nếu không phải xung quanh quá tĩnh lặng thì có lẽ cũng khó lòng nghe ra được.
Dưới ánh mắt khẩn trương của hai chú cháu họ Chu, Lục Tân ghé sát mắt vào khe hở ở cửa lều, nhìn ra ngoài, thấy tại sảnh phục vụ xa xa có một cặp chân dài xuất hiện trong tầm nhìn, quần jean bó sát chân, đi đôi giày ủng buộc dây, là thủ lĩnh đoàn xe. Lúc này cô đang bước ra từ sảnh phục vụ, tay cầm cây gậy trúc, thong thả dạo bước quanh mảnh đất trống...
Lục Tân có thể thấy cô đi tới trước từng lều, các lều cô tới đều có vẻ hơi run rẩy một chút.
Cứ thế, cô vừa suy tư điều gì vừa dừng chân trước từng lều một chốc, sau đó lại lắc đầu, cất bước rời đi.
"Cô ấy đang làm gì vậy?"
Lục Tân thấy vậy, cảm thấy thật khó hiểu, bèn hạ giọng hỏi.
"Đấy... Đấy hẳn là lại bắt đầu phát bệnh đây mà..."
Lão Chu run giọng đáp, còn khe khẽ bổ sung:
"Tối nào cũng thế, ngày càng thường xuyên hơn..."
"Hử?"
Lục Tân nổi lòng cảnh giác, hỏi bằng giọng điệu hết sức chuyên nghiệp:
"Triệu chứng cụ thể như thế nào?"
Lão Chu thở dài khe khẽ, sắc mặt lộ vẻ hơi khó xử, cuối cùng vẫn nói nhỏ:
"Lục tiên sinh, không phải ta nói xấu sau lưng thủ lĩnh đoàn xe đâu, ta thật lòng hi vọng ngươi có thể giúp cô ấy... Thủ lĩnh đoàn xe chúng ta mặc dù là nữ nhưng tốt tính lắm, ban đầu chính người yêu cô ấy gầy dựng đoàn xe này, nhưng sau hắn ta gặp chuyện chẳng lành, chết rồi nên cô ấy bèn tự mình gánh vác trách nhiệm này."
"Thủ lĩnh của chúng ta vừa đẹp lại còn trẻ, trước đây bao nhiêu người nhòm ngó thèm thuồng, nhưng đều bị cô ấy xử lí nhanh gọn. Chúng ta biết, cô ấy vẫn còn thương nhớ người xưa, không có tâm tình kiếm người khác, nhưng mà, một người như vậy, lại..."
Nói đến đó, giọng ông ấy đã hơi run lên:
"Sau một lần giao hàng, lại... thay đổi."
"Bình thường cô ấy vẫn như trước đây, chân thành với mọi người, mà làm việc cũng công bằng, nhưng cứ đến tối, lại... lại cứ đi lang thang khắp đoàn xe, kiếm người... ngủ cùng, tất cả mọi người ở đoàn xe này đều đã bị cô ấy gieo tai vạ một lượt..."