Chương 520: Đi Đâu?
“Cái gì cơ?"
Lục Tân nghe mà bối rối ra mặt, cú rẽ ngang này có hơi đột ngột.
"Thật đấy..."
Tiểu Chu đứng bên ra sức gật đầu, đáy mắt còn lóe ánh lệ, nhìn về phía Lục Tân bằng ánh mắt thương cảm, nói:
"Tiểu Lục ca, ta nghĩ ngươi phải cẩn thận chút đấy, vừa rồi thủ lĩnh đoàn xe nhìn ngươi có vẻ không bình thường đâu..."
"Đau đầu lắm..."
Lão Chu khe khẽ thở dài:
"Chúng ta nghĩ mãi không ra, một người trước đây như vậy, vì sao giờ lại biến thành cái dạng sói đói này, ngươi không biết đâu, lúc cô ấy kéo chúng ta vào trong, bộ dạng phát điên trông... Ta đây đã già thế này, có cái gì chưa từng thấy đâu, nhưng cô ấy... thực sự quá đáng sợ, bị cô ấy hành cho một đêm, phải chừng vài ngày không bò dậy nổi đấy... Chúng ta đều là dạng người chạy trốn nơi hoang dã, đã mệt mỏi lắm rồi, còn tiếp tục như vậy, không khéo cái mạng già này xong đời..."
Lục Tân nghe nói mà choáng váng cả người, thật không biết nên đáp lời thế nào nữa.
Ban đầu hắn còn nghĩ, có thế thôi sao?
Nhưng sau nghĩ lại, lòng chợt cảnh giác lên.
Một người bỗng thay đổi lớn như vậy, đúng là cần cảnh giác.
Mặt khác, còn có một điểm nữa là, hắn cũng từng gặp hiện trạng ô nhiễm tương tự như thế một lần rồi, cuối cùng còn dẫn tới sự việc hết sức nghiêm trọng.
Chẳng lẽ lần này lại gặp phải một nguồn ô nhiễm như vậy nữa?
Có điều, vụ này thì có liên quan gì đến lời giải thích về đổi đầu đổi thân nhỉ?
...
"Cộp cộp cộp..."
Lục Tân còn chưa kịp hỏi thêm thì đã nghe thấy tiếng giày ủng bên ngoài đang đến ngày càng gần hơn.
Cuối cùng, tiếng giày di chuyển thẳng về phía lều của họ.
Nghe tiếng giày ủng nện trên mặt đất ngày càng tới gần, Lão Chu và Tiểu Chu đều xanh cả mặt, nuốt nước bọt ừng ực.
"Bộp bộp."
Đó là tiếng gậy trúc gõ vào lều vải, sau đó, giọng cô thủ lĩnh đoàn xe vang lên bên ngoài:
"Chưa ngủ à?"
Giọng cô vốn hơi khàn khàn, nhưng lúc này lại như bóp giọng cho cao lên, bắt chước kiểu nói mềm giọng nũng nịu, nghe hết sức quái dị.
Lão Chu đã trắng bệch mặt ra, liếc nhìn Tiểu Chu một cái.
Tiểu Chu lập tức ép họng phát ra mấy tiếng khò khè như ngáy ngủ.
"Ha ha..."
Ngoài lều, cô thủ lĩnh đoàn xe cười lạnh một tiếng, giật mạnh cửa lều, quát:
"Đừng có mà giả bộ ngủ, mau lên, đưa tay thanh niên ẻo lả về cùng các ngươi ra đây cho ta...... Không thì, cả ba người cùng ra cả đây..."
"Ôi chao..."
Lão Chu và Tiểu Chu cùng run lên một chập.
Lão Chu áy náy nhìn Lục Tân một cái, sau đó nói với bên ngoài:
"Thủ lĩnh, người ta là ân nhân của chúng ta, hay là..."
Lục Tân đã nhận ra sự bất thường, bèn đút tay vào túi.
Cô thủ lĩnh đoàn xe đứng ngoài cửa không hề nhúc nhích mà cười lạnh:
"Ngươi nói xem?"
Lão Chu nín lặng, liếc nhìn Lục Tân một cái, cuối cùng hạ quyết tâm, thở dài một tiếng:
"Thôi vậy, để ta hy sinh..."
Nói đoạn, ông ấy định vén mành đi ra, nhưng Tiểu Chu đã kéo hắn lại, cắn răng nói:
"Chú, thôi cứ để cháu đi đi... Dù sao... Cháu cũng còn trẻ..."
"Thôi đừng."
Lão Chu chậm rãi gỡ tay hắn ra, thương xót nói:
"Chính vì ngươi còn trẻ nên ngươi mới không biết cách bảo vệ bản thân đó..."
Tiểu Chu cảm kích và thương xót vô cùng, giọng nghe như tiếng nức nở:
"Chú, chú nhất định phải bảo trọng đó. Thím với hai em còn đang chờ chú về..."
Lão Chu cũng cảm khái, mặt đầy ưu thương:
"Vào những lúc thế này đừng nhắc đến thím ngươi..."
Vừa nói, ông ấy vừa nắm chặt thắt lưng, mặt lộ vẻ kiên quyết, vén rèm chuẩn bị đi ra.
Lục Tân cổ quái nhìn hai chú cháu họ, thử phân tích xem phía sau những lời nói và hành vi thoạt nhìn đầy bi tráng kia đang che dấu nỗi lòng ra sao.
Cho đến khi bàn tay Lão Chu run run vén rèm lên, hắn mới thở dài khe khẽ:
"Thôi để ta đi đi!"
"Nhưng mà..."
Lão Chu bối rối ra mặt, ngây ngốc nhìn Lục Tân.
Tiểu Chu cũng hơi khẩn trương, hạ thấp giọng bảo:
"Tiểu Lục... Tiểu Lục ca, ngươi đừng tưởng đó là chuyện hay ho gì, ngươi sẽ phải hối hận đấy."
Lục Tân hơi lắc đầu, nói:
"Không phải, ta chỉ cảm thấy cô ấy rất không bình thường."
Nói xong, hắn nhấc túi, gật đầu với hai chú cháu một cái rồi chui ra khỏi lều.
...
Thủ lĩnh đoàn xe đứng cách đó không xa, tay còn cầm một cây gậy trúc, đang nheo mắt cười, chờ đợi.
Hình như cô cố tình đứng xa một chút để lão Chu và Tiểu Chu giới thiệu tình hình cho Lục Tân.
Thấy Lục Tân đi ra, đáy mắt cô thoáng lóe lên một tia ngạc nhiên, khẽ cười bảo:
"Coi như ngươi ăn may..."
Lục Tân gật đầu một cái, nghiêm túc hỏi:
"Đi đâu?"
"Vội gì chứ?"
Thủ lĩnh đoàn xe cười hì hì, chầm chậm quay người:
"Đi theo ta."
Nói đoạn, cô lắc eo, thong thả đi đằng trước. Thành thật mà nói, khi cô khoác bộ trang phục trông cực nam tính này, công thêm đôi chân thon dài, cặp mông đầy đặn, đủng đỉnh đi trước mặt người ta thật sự tạo thành một ấn tượng mạnh vô cùng mê hoặc, đánh thẳng vào thị giác người nhìn.
Nhưng Lục Tân không dám thả lỏng cảnh giác.