Chương 523: Căm Thù Thân Thể
Sắc mặt hắn cũng hết sức nghiêm túc, lạnh nhạt, thậm chí còn có vẻ thờ ơ, hắn nhìn vào mắt cô:
"Tuy ta không có kinh nghiệm trong chuyện này nhưng ta nghĩ, bất kể ngươi làm gì cũng phải tôn trọng nguyên tắc đôi bên tình nguyện mới được. Ngươi không thể cho rằng mình là nữ giới thì muốn làm gì cũng được, cấp dưới của ngươi đều bị hành vi của ngươi làm sợ chết khiếp rồi, loại chuyện thế này tuy ta không tiện xen vào nhưng vẫn muốn khuyên ngươi một câu...... Phải trân trọng cơ thể mình!"
Thủ lĩnh đoàn xe hơi bất ngờ, mở to mắt nhìn Lục Tân.
Thấy sắc mặt Lục Tân vẫn bình thản, đáy mắt cô bỗng thoáng một tia phức tạp, như là vừa thay đổi thành một người khác.
Cô lạnh nhạt khinh thường nói:
"Có phải thân thể của ta đâu, trân trọng làm cái gì?"
Lục Tân nghe cô nói thế, không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng đúng lúc này, thủ lĩnh đoàn xe đã trở lên lạnh lùng, thu súng về, vứt sang một bên, liếc nhìn vị trí giữa hai chân Lục Tân một cái rồi nói:
"Nói gì mà tàn nhẫn, làm ta mất hết cả hứng rồi, đi đi!"
Thái độ của cô ta chuyển biến quá nhanh làm Lục Tân ngẩn ra, mãi sau mới chậm rãi nói:
"Vậy ngươi..."
"Hối hận cũng muộn rồi, cút đi..."
Thủ lĩnh đoàn xe bỗng điên cuồng kêu to, vỗ bành bạch lên cặp đùi trắng bóng của mình, tay chân co rút, giọng khàn khàn.
"Sao thế..."
Lục Tân trông cô ta có vẻ hơi điên loạn, bèn chầm chậm chúc mũi súng xuống.
Hắn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ sâu lắng trên người cô gái này, lòng thoáng ngạc nhiên, đồng thời cũng loáng thoáng ước ao.
Sau một giây chững người, hắn không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng thu súng vào túi, quay đầu đi ra ngoài.
Tới cửa, hắn mới lầm bầm nói:
"Ta không hối hận..."
...
Bên ngoài sảnh phục vụ, bầu không khí đã trở nên căng thẳng tự bao giờ.
Từ các lều bạt, các buồng lái đóng kín, những ánh mắt thân thiết và tò mò len lén nhìn sang đây.
Một bóng người đi lướt qua Lục Tân, vội vàng chạy vào trong xem thủ lĩnh đoàn xe có sao không.
Lát sau, trong sảnh phục vụ lại vẳng ra những tiếng kêu điên loạn:
"Cút ngay!"
Bấy giờ mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, lòng cũng nảy sinh một mối nghi hoặc.
Tên nhóc kia nhanh như vậy sao?
...
Lục Tân lặng lẽ trở về lều của chú cháu họ Chu.
Hai chú cháu đã vội vàng ra đón, ân cần quan sát Lục Tân, tỉ mỉ đánh giá quần áo trên người hắn, thấy không có dấu hiệu bị cởi ra, cả hai đều lộ vẻ cổ quái khó nói, gần như không thể tin nổi, ngóng nhìn về phía sảnh phục vụ.
"Ta đã kiểm tra, cô ấy không bị ô nhiễm."
Lục Tân giải thích với họ:
"Hơn nữa, mặc dù thân thể cô ấy dường như có vấn đề gì đó nhưng có vẻ cũng không phải là đổi đầu..."
"Vậy thì... Vì sao cô ấy lại thù hận thân thể mình đến thế?"
Chú cháu Lão Chu hoang mang.
"Thù hận?"
Lục Tân ngạc nhiên nhìn về phía họ.
Lão Chu gật đầu, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng vẫn còn do dự.
"Chú, hay để cháu nói đi..."
Tiểu Chu thấy chú mình do dự mãi, bèn vỗ vai ông ấy một cái:
"Lần trước cháu có quan sát tương đối tỉ mỉ..."
Nói đoạn, hắn ngẩng lên nhìn Lục Tân, sắc mặt hơi bối rối:
"Thủ lĩnh đoàn xe chúng ta không chỉ..."
Ngay khi Lục Tân đang chăm chú lắng nghe, bên tai bỗng vang lên tiếng em gái nói đầy hưng phấn:
"Anh, cô ả kia... thú vị lắm..."
Trong sảnh phục vụ, đống lửa đã sắp tàn, không còn những ngọn lửa nhảy nhót, chỉ có những hòn than củi đỏ rừng rực còn phát sáng.
Thủ lĩnh đoàn xe lúc này đang trần truồng ngồi cạnh lều bạt, lặng lẽ rút một tẩu thuốc ra hút.
"Nhìn thấy chưa..."
Cứ lẳng lặng ngồi trong bóng tối như vậy không biết qua bao lâu, bỗng cô cất tiếng.
Giọng điệu dường như còn có chút gì đó hả hê.
"Có người chê ngươi xấu đó..."
"Ha ha, ta biết ngay sẽ có ngày ngươi bị người ta chê tởm mà..."
"..."
Vừa nói, cô vừa cúi đầu nhìn thân thể mình.
Thì ra cô đang nói chuyện với chính thân thể đó.
"Ngươi sẽ càng ngày càng trở nên tởm lợm, cho đến khi mọi người đều chán ghét ngươi..."
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, ánh mắt cô hơi lóe lên, như hưng phấn, lại như thù hận cùng cực.
"Thân thể ngươi?"
"Hì hì, ta xem xem ngươi có còn muốn giữ cái thân thể này nữa không..."
Nói đến đó, cô bỗng hạ thấp giọng, như chợt nghĩ tới điều gì, đáy mắt lại lóe lên một tia hưng phấn.
Sau đó cô chầm chậm dí tẩu thuốc đỏ rực về phía thân thể mình...
"Xèo..."
"Lại còn có chuyện như thế?"
Nghe em gái miêu tả lại, kết hợp với lời kể của Tiểu Chu, Lục Tân đã hiểu được đại khái những chuyện xảy ra với vị thủ lĩnh đoàn xe này.
"Cho nên, thủ lĩnh đoàn xe các ngươi cho rằng, thân thể cô ấy là của người khác à... Thậm chí cô ấy còn vô cùng thù hận cái thân thể đó..."
Lục Tân chau mày, thận trọng suy ngẫm, nguồn ô nhiễm dạng gì, hay là dị biến giả thế nào mới có thể tạo thành tình huống như vậy nhỉ?
"Đúng đúng, chính là thế đó."
Lão Chu gật đầu lia lịa, giọng còn lộ vẻ khẩn khoản:
"Cậu em này, xin nhờ ngươi đó, ngươi lợi hại như vậy, xin hãy xem giúp thủ lĩnh đoàn xe chúng ta đi. Tuy bình thường chỉ đến tối cô ấy mới phát bệnh nhưng mà như thế cũng rất đáng sợ... Sức khỏe của các anh em của đoàn xe này là một chuyện, chủ yếu là nếu cô ấy cứ hành hạ bản thân mãi thế, ta sợ chính cô ấy cũng chịu không nổi nữa..."
Lục Tân gật đầu, nhớ tới những vết sẹo trên người cô gái kia.
Hiện giờ hắn có thể chắc chắn rằng, đó là những vết thương do cô ta tự cắt lên người mình.
Em gái còn rình coi thấy được, cô ta ngồi một mình trong sảnh phục vụ, tự hại bản thân. Điều này chứng tỏ một vấn đề, đầu của cô gái này và thân thể cô ta hình như đã trở thành kẻ thù của nhau, hai bên khó lòng dung hòa nhau.
Chúng, đang hành hạ lẫn nhau.
Đồng thời, còn thấy sung sướng trước nỗi thống khổ của bộ phận kia.