Chương 522: Không Được
Cách đó không xa, người nhà hắn cũng đang ngây ra, đưa mắt nhìn nhau, như không chắc.
"Cộp cộp cộp..."
Đó là tiếng giày cao gót của mẹ hắn dẫm lên nền gạch men, bà bình tĩnh đứng dậy, bước đi.
Em gái nằm bò trên cột, u oán liếc nhìn Lục Tân một cái rồi bịt chặt hai mắt, mau chóng bò đi.
Ngay cả cái bóng của Lục Tân cũng đã trở lại như bình thường tự bao giờ.
Con chó không da kia lướt qua bên cạnh Lục Tân như không có chuyện gì, không thấy được gì vậy.
Bầu không khí trở nên thật xấu hổ.
…
Lúc này, Lục Tân chỉ ước sao quanh đấy có cái hố nào để hắn nhảy vào tự chôn mình luôn cho rồi.
Xấu hổ quá đi mất.
Hắn đã đặt mình vào trạng thái đối đầu với địch, thậm chí đã cầm sẵn khẩu súng có trang bị loại đạn đặc thù, chỉ chờ đối phương lộ ra bộ mặt dữ tợn nhất, lại hoàn toàn không ngờ được. Đối phương không làm thế, cô ta chỉ đơn giản là cởi quần áo ra rồi vào lều đợi mình.
Nếu trên người cô ta có quái vật tinh thần thì lúc cởi quần áo chí ít cũng phải lộ ra chút đầu mối.
Nhưng Lục Tân đã quan sát rất tỉ mỉ, trên người cô ta quả thực không có gì khác thường.
Hơn nữa, cả mẹ lẫn em gái, thậm chí ba hắn, cả con chó không da kia nữa, hẳn đều có những phán đoán cá nhân về nguồn ô nhiễm.
Nói theo một góc độ nào đó thì, hiện giờ cô ta chỉ đang dâng trào nhu cầu mà ai cũng có….
Nhưng phản ứng của mọi người cho thấy, họ đều không phát hiện được điều gì bất thường.
Vì thế, tình cảnh lúc này chẳng khác nào cảnh tượng Lục Tân đào được tài nguyên tốt thì bị cả nhà xúm xít bên cạnh nhìn xem.
Đây là lần đầu Lục Tân gặp phải tình huống chẳng biết nên giải thích thế nào cho thông.
...
Thở dài một hơi, hắn kéo chiếc ghế, ngồi xuống, bàn tay uể oải xoa xoa mặt.
"Còn chờ gì nữa, vào đây mau lên..."
Trong lều lại vẳng ra tiếng gọi nũng nịu như tiếng mèo.
"Vậy là, ngươi gọi ta đến, thực sự chỉ định..."
Lục Tân ngồi một lát cho bình tĩnh lại mới chậm rãi đặt câu hỏi:
"Cái đó?"
"Ngươi nhanh lên chút được không hả?"
Thủ lĩnh đoàn xe đã bắt đầu mất kiên nhẫn:
"Còn trẻ mà đã học thói dong dài phiền toái."
"Ngươi bình thường chút đi có được không?"
Lục Tân thở hắt ra một hơi, lòng cũng hơi nổi nóng, bực bội nói.
Thủ lĩnh đoàn xe kia khẽ cười, đáy mắt chiếu rọi ánh lửa bập bùng:
"Đàn ông với đàn bà ở cạnh nhau, có cái gì bình thường hơn cái này nữa hả?"
Lục Tân không đáp, đầu ngón chân hắn dò dẫm trên mặt đất, chạm vào quần áo cô ta, kẹp lên hất về phía cô ta.
"Sao hả? Lại còn thích giả bộ đứng đắn à, hay là thấy chơi trò giả bộ đứng đắn để khơi gợi ta?"
Thủ lĩnh đoàn xe không thèm đụng vào mấy món quần áo vừa rơi xuống người, động tác càng thêm biếng nhác, cười lạnh nói:
"Hôm nay bà đây chọn trúng ngươi là phúc của ngươi. Nếu là bình thường, cái thứ ẻo lả trông được dùng không được như ngươi chưa chắc đã có cửa lọt vào mắt ta đâu... À nhầm..."
Bỗng cô ta hơi giật mình, hồ nghi đánh giá Lục Tân một lượt:
"Có phải ngươi thực sự không được không đấy?"
"Ngươi thật..."
Lục Tân nổi giận:
"Công kích cá nhân thì hay ho gì hả?"
"Ha ha..."
Thủ lĩnh đoàn xe bật cười, giọng bỗng trở nên mềm mại hẳn đi:
"Dùng được hay không, tự chứng minh một chút không phải xong rồi à? Nào cậu em, đừng xấu hổ nữa, mấy tay ngoài kia có ai mà ta chưa từng chơi một lượt?"
Lục Tân lắc đầu, kiên định nói:
"Ta không hiểu."
Ánh mắt thủ lĩnh đoàn xe đã trở nên lạnh lẽo, cô ta bỗng nói:
"Đừng có vờ vĩnh như thanh cao lắm đi. Trong đoàn xe này, ta là thủ lĩnh, ta nói cái gì thì cái đó là chân lý. Giờ ta cho ngươi một cơ hội ngươi lại không muốn nhận, ta nói một tiếng sẽ có mười mấy khẩu súng chĩa thẳng đầu ngươi, ngươi tin không?"
Lục Tân vẫn chậm rãi lắc đầu:
"Kể cả như thế, ta cũng sẽ không chạm vào ngươi."
Vị thủ lĩnh đoàn xe tức đến run người, thình lình thốt lên:
"Sao hả, ngươi cho rằng mình là người của thành phố Cao Tường nên chê ta bẩn? Ngươi thấy bà đây ngủ ngươi là chiếm hời của ngươi?"
Lục Tân hơi xấu hổ, lát sau mới chầm chậm nói:
"Cái gì ngươi cũng tranh nói sạch rồi, ta biết nói sao đây?"
"Ngươi..."
Ánh mắt thủ lĩnh đoàn xe như muốn phun lửa tới nơi.
Bỗng cô ta cắn răng, chộp tay xuống dưới gối, lôi ra một khẩu súng, mở chốt bảo hiểm trong tích tắc, sau đó chĩa súng về phía Lục Tân.
Nhưng cô ta vừa ngẩng lên chĩa súng đã thấy Lục Tân cũng rút từ trong túi ra một khẩu súng. Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào cô ta.
Sắc mặt hắn bình thản như không, nhìn là biết đây là người quen cầm súng rồi.
Dáng vẻ này hoàn toàn trái ngược với ngoại hình thanh tú, nét mặt thân thiện, tạo thành một phong thái hết sức quỷ dị.
Thủ lĩnh đoàn xe bị hắn nhìn chằm chằm vào, lỗ chân lông trên da như nở to, cảm giác căng thẳng kì lạ.
"Ngươi thật sự không thèm muốn ta?"
Cô hơi ngây người một giây rồi chợt cười lạnh, ưỡn ngực căng eo, chủ động rướn người về phía Lục Tân.
"Không thèm, thậm chí còn thấy phản cảm."
Khẩu súng trong tay Lục Tân không hề lùi lại, biểu đạt thái độ kiên định của chủ nhân.