Chương 529: Ngoài Ý Muốn
“Chú à, ngươi thấy dáng vẻ bây giờ của Tiểu Lục ca có bình thường không?”
Trong khi Lục Tân đang quan sát Trưởng đoàn, Lão Chu và Tiểu Chu vừa nhìn trộm hắn vừa bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Thấy dáng vẻ tập trung và nghiêm túc của Lục Tân, họ thậm chí không dám nói to.
“Bình thường mà…”
Lão Chu cũng cảm thấy hơi chột dạ:
“Có lẽ đây chính là dáng vẻ chuyên nghiệp của người ta…”
Tiểu Chu lẩm bẩm:
“Nhưng sao ta cứ cảm thấy hắn có chút thèm thuồng thân thể trưởng đoàn vậy?”
“Có sao?”
“Có đấy, ngươi nhìn xem hắn cứ nhìn trưởng đoàn mãi, vừa rồi hắn còn nuốt nước bọt…”
“Suỵt, cho dù hắn thèm thuồng hay là chữa bệnh cũng đều có lợi với chúng ta.”
Bữa tối rõ ràng là thịnh soạn hơn so với hai bữa sáng và trưa.
Có rất nhiều thức ăn trên xe của những tài xế này.
Nào là thịt muối, trứng muối, bánh nướng, còn có rất nhiều lá cải thảo khô, cà rốt ngâm chua, sợi bún…Tất cả đều được bảo quản tốt, không dễ hư hỏng. Đến tối, họ bắc một nồi nước sôi lên bếp rồi lần lượt cho từng thứ một vào nồi rồi nấu đến khi chín là có thể ăn được. Nếu là bánh nướng, chỉ cần gác bên trên nồi, chẳng mấy chốc sẽ mềm ra.
Mặc dù những thứ này trông chẳng ra sao nhưng khi hơi nóng bốc lên, mùi hương vẫn rất thơm.
“Người phụ nữ đổi đầu, ghi chép quan sát…”
Thấy bữa tối đã được chuẩn bị hòm hòm rồi, Lục Tân ngồi trên ghế đòn và ghi lại kết quả quan sát của ngày hôm nay.
“Ban ngày, mọi thứ vẫn bình thường, nhanh nhẹn mạnh mẽ, chỉ huy đúng mực…Mắng chửi người cũng rất ghê…Nghi ngờ là cô ta vẫn chưa từ bỏ lòng tham đối với mình. Hôm nay lúc gặp nhau, cô ta đã trừng mắt nhìn mình…Tối nay, mình phải chú ý bảo vệ bản thân, hôm sau quan sát cô ta tiếp….”
…
Lão Chu và Tiểu Chu thấy Lục Tân đang nghiêm túc ghi chép thì khẽ liếc nhìn nhau không dám làm phiền hắn.
Vì đã từng chứng kiến quá trình “bắt ma” của Lục Tân, quan trọng nhất chính là khí chất đặc biệt của hắn, nên họ vô cùng tin tưởng người này. Sau khi đồng ý với hai chú cháu, Lục Tân quan sát trưởng đoàn rồi bắt đầu ghi chép trong cuốn sổ nhỏ, trông vừa thần bí lại vừa chuyên nghiệp, thoạt nhìn cũng có thể biết hắn không phải là người thường….. Tất nhiên là còn có một lý do quan trọng khác.
Sau khi trưởng đoàn bỏ đi, cả đêm hôm qua không hề quay lại chọn người, đây là điều mà họ không hề ngờ tới. Họ cũng đang suy nghĩ liệu đêm nay có thể yên tĩnh như hôm qua hay không.
Nếu tình hình tiếp tục như vậy, có nghĩa là vấn đề đã được giải quyết?
“Ùng ục, ùng ục…”
Mùi thơm bay ra từ trong nồi càng ngày càng đậm, hình như đó là món hầm.
Lục Tân đặt tờ tiền trên tay xuống, rồi cẩn thận quấn dây vàng xung quanh bút rồi cất lại vào túi.
Tiểu Chu ở một bên nhìn, hâm mộ nói:
“Tiểu Lục Ca chú trọng hình thức thật đấy, bút ngươi dùng cũng thật đẹp..."
"Lão Chu, Lão Vương, Lão Tôn, Lão Lý... những tài xế có kinh nghiệm 5 năm trở lên, mau đến tập trung ở chỗ trưởng đoàn…”
Cả ba người chưa kịp dọn bữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó vừa thổi còi vừa hét.
Lão Chu vừa bưng bát lên, bỗng nhiên tái mặt:
"Lần này... lần này lại muốn giày vò người ta thế nào nữa đây?”
“Nghĩ gì thế?”
Người thỏi còi trừng mắt, liếc hắn một cái:
"Lần này gọi các ngươi là để bàn chuyện!"
“Bàn chuyện?”
Lão Chu sững sờ một lúc rồi mới đáp lại:
"Được, đi thôi!"
Lục Tân suy nghĩ một chút, dự định đi theo họ nhưng người phụ trách gọi người lập tức nhìn về phía hắn rồi nói:
“Người anh em này, ngươi đi theo đoàn xe của chúng ta đi không ai nói gì cả, nhưng chúng ta bàn chuyện mà ngươi cũng đi theo thì không tiện cho lắm.”
Lục Tân suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói có lý nên khẽ gật đầu:
"Được."
"Tiểu Lục Ca, để ta xới trước một bát cơm cho ngươi nhé?”
Tiểu Chu ân cần mời hắn ăn cơm, nhưng Lục Tân vẫn không động đũa.
Lục Tân lắc đầu rồi nói:
"Chờ chú của ngươi về rồi hẳn ăn!”
Mặc dù hai chú cháu đã đồng ý bao hắn ăn cơm, nhưng chờ mọi người ăn cơm cùng nhau là phép lịch sự tối thiểu.
May thay, hắn không phải đợi lâu. Lão Chu và một vài tài xế khác đã cùng nhau trở lại. Lão Chu cau mày rối rắm ngồi xuống, hắn không thèm ăn uống mà lập tức lấy bản đồ ra xem.
“Có chuyện gì vậy chú?"
Tiểu Chu quan tâm hỏi, liếc nhìn thắt lưng Lão Chu.
"Nhìn cái gì? Không có việc gì đâu.”
"Ta có thể làm gì có lỗi với thím ngươi sao?”
Lão Chu trừng mắt nhìn thằng cháu trai rồi nói:
“Trưởng đoàn gọi chúng ta qua để bàn về hành trình. Ngươi nhìn xem..."
Hắn vừa nói vừa kéo tấm bản đồ qua:
"Người dò đường vừa chạy thêm một đoạn nữa rồi quay lại, hắn nói rằng cây cầu trên dải đường đỏ phía trước đã bị sập hơn một nửa do trận lở đất lúc trước. Chúng ta tạm thời phải chuyển hướng đi đường vòng. "
"Đường vòng?"
Tiểu Chu đột nhiên có chút căng thẳng.
Mặc dù tài xế đường dài như bọn hắn thường đi đường vòng, nhưng chính họ cũng rất sợ đường vòng.
Đi đường vòng thường xảy ra một số chuyện rắc rối ngoài dự tính.