Mặt Trăng Đỏ

Chương 530: Không Quen

Chương 530: Không Quen


“Đúng."
Lão Chu cau mày rồi thở dài nói:
“May là chúng ta phát hiện sớm, chưa đi vào đoạn đường bị sạt lở nên việc đổi lộ trình cũng không thành vấn đề. Chỉ là nếu đi con đường hướng tây để đến trung tâm thì phải đi vòng một đoạn rất dài. Lịch trình ban đầu vốn rất dư dả, chúng ta dự định năm ngày nữa giao hàng, sau đó ghé chơi dọc đường, nhưng có sự cố xảy ra nên kế hoạch này không thể thực hiện được. Năm ngày nữa chắc cũng chưa tới nơi.”
Tiểu Chu liền bồn chồn: "Vậy làm sao bây giờ?"
Đối với đội xe, vấn đề giao hàng đúng hạn vô cùng quan trọng. Nếu ngươi cảm thấy sẽ giao trễ thì nên lập tức huỷ hẹn, đôi khi vì gặp phải một số bất trắc dọc đường, nếu khách hàng từ chối nhận hàng, ngươi phải bồi thường gấp đôi.
“Trưởng đoàn cũng đang suy nghĩ.”
Lão Chu nói xong liền chỉ vào một khu vực trên bản đồ được bôi đen bằng bút chì:
“Nếu thực sự không được, chúng ta phải xuyên đi qua trấn Bạch Tháp, đi thẳng đằng sau dải đường đỏ, ở đó có rất nhiều tuyến đường nên có thể đến kịp thời gian.”
"Trấn Bạch Tháp?”
Nghe xong, Tiểu Chu hơi tái mặt:
"Đó là trấn bỏ hoang bị đồn là có ma ám?”
“À thì…”
Lão Chu cắn răng nói: “Có nơi nào bị bỏ hoang mà không bị đồn đâu?”
Hắn muốn mắng thằng cháu mình vài câu, nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua hai chú cháu họ vừa mới gặp ma, trong lòng hắn cảm thấy có chút không yên tâm. Lão Chu hạ giọng nói:
“Chúng ta có bàn bạc những chuyện này, nhưng trưởng đoàn đã quyết định. Sáng sớm ngày mai, cô ta với vài người nữa sẽ đến trấn để tìm hiểu trước, còn những người khác sẽ chờ ở chỗ này. Nếu không có vấn đề gì, họ sẽ thông báo cho chúng ta sau. "
“Dò đường sao?”
Tiểu Chu nghe xong cảm thấy tinh thần có chút phấn khởi, hắn nói:
“Có những ai sẽ đi thế? Ta cũng muốn đi.”
Lão Chu trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi không sợ trưởng đoàn nữa à?”
Tiểu Chu nói: “Ban đêm mới sợ, ban ngày thì sợ gì…”
Nói xong, hắn lại trầm ngâm:
“Dò đường thì phải đi xe máy, nhưng ta không có..."
Đột nhiên hắn nhìn Lục Tân: “Tiểu Lục Ca, ta mượn xe máy của ngươi có được không?"
Lục Tân vừa mới múc một bát thức ăn từ trong nồi, nghe xong hắn liền đỏ mặt.
Hắn lặng lẽ cầm đũa lên, không trả lời lại.
Sao có thể tuỳ tiện cho mượn xe máy được...
May mà Lão Chu đã kịp đánh thằng cháu đang xới cơm, hắn mắng:
“Ngươi dò đường hay tranh thủ lái xe máy? Bỏ cái ý định này đi nghe chưa? Cao tỷ đi làm việc chính sự, ngươi không có kinh nghiệm, đi theo chỉ gây phiền hà thêm… "
“Được rồi……"
Tiểu Chu lầm bầm rồi gắp thức ăn cho chú mình.
Đêm xuống, mọi người quây quần bên chiếc xe, nhóm lửa sưởi ấm, trò chuyện rôm rả.
Cách đó không xa, có người rướn họng cất tiếng hát:
"Chờ giây phút người thương trở về…... Để làm ấm giường..."
Lục Tân sắp xếp lại những ghi chép trong ngày, hắn đang cân nhắc liệu có nên gọi cho Hàn Băng không. Kết quả quan sát hôm nay không có gì đặc biệt so với những gì xảy qua đêm qua và những gì em gái thấy được. Suốt cả ngày hôm nay, vị trưởng đoàn tên Cao Đình này hành xử bình thường, không có chỗ nào để bắt bẽ.
Nhưng chính vì sự bình thường này lại càng khiến sự bất thường của cô ấy tối hôm trước trở nên kỳ lạ hơn.
Vậy để xem liệu tối hôm nay bà ta có phát bệnh nữa không...
Lục Tân trong lòng thầm nghĩ, chắc biểu hiện lúc đó của cô ấy sẽ khác hẳn mọi khi...
Đột nhiên, Lục Tân nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng:
"Em gái chịu trách nhiệm quan sát ban đêm, lỡ như con bé thấy thứ gì không nên xem …”
Hắn lập tức trở nên lo lắng, em gái chỉ là một đứa trẻ!
Trong lúc hắn đang muốn gọi điện kêu em gái trở về thì bỗng có tiếng còi vang lên từ xa.
Lục Tân giật mình, hắn và những lão tài xế khác vội quay đầu nhìn sang.
Sau khi tiếng còi ngừng, người tìm đường là Lão Trần đi ra. Hắn mắng:
“ĐM, đừng nghĩ lung tung, đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải cùng trưởng đoàn đi dò đường đó.”
Tuy rằng hắn nói khó nghe, nhưng tất cả những lão tài xế ở đây đều hiểu rằng hôm nay đội trưởng đoàn không chọn người nữa?
Sao thế? Tự dưng đổi tính à?
Không ít người nhớ đến chuyện ngày hôm qua của Lục Tân, họ vô thức nhìn vào căn lều của hai chú cháu họ Chu.
Ngay cả Lão Chu và Tiểu Chu cũng cảm thấy kỳ lạ, Tiểu Chu buột miệng nói:
“Tiểu Lục Ca, ngươi đã chữa khỏi cho trưởng đoàn rồi?"
Lục Tín cũng không hiểu, mọi chuyện đã được giải quyết rồi à?
Rõ ràng hắn vẫn chưa làm gì mà…
Tuy nhiên, Lục Tân không muốn bị Lão Chu và Tiểu Chu nhận ra sự nghi hoặc trong lòng, nên hắn chỉ âm thầm gật đầu:
“Để ta quan sát tiếp!"
Lão Chu và Tiểu Chu lập tức ngưỡng mộ nhìn hắn.
Lục Tân cảm thấy có chút tự hào, đồng thời hắn tự hỏi: Nếu cô ấy thực sự đã khỏi bệnh, có phải là do mình không nhỉ?
.........
Họ vốn đã quen với thói quen của trưởng đoàn, đêm nay không ai có thể ngủ ngon giấc.
Nhiều lão tài xế còn bảo rằng, thay vì cả đêm lo sợ như vậy, họ thà để trưởng đoàn kêu đến cho xong. Họ không thể không thừa nhận rằng, đôi khi nghe tiếng cười xấu xa của trưởng đoàn với tiếng la hét điên cuồng của thiếu niên cũng là một kiểu hưởng thụ a!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất