Mặt Trăng Đỏ

Chương 531: Vào Trấn

Chương 531: Vào Trấn


Ròng rã cả một buổi sáng, nhân lúc rảnh rỗi, Lão Chu và Tiểu Chu vội ăn sáng vừa rồi rửa mặt. Sắc mặt tối đen của hai chú cháu càng trở nên sáng sủa hơn.
Cho đến gần trưa, một chiếc xe máy quay trở lại từ đằng xa, tay phất một lá cờ xanh.
Vài lão tài xế đợi ở đầu đường từ lâu lập tức ngênh đón họ.
Một lúc sau, trên xe máy phát ra tiếng còi ing ỏi, còn có tiếng la hét:
“Chuẩn bị xuất phát!”
“Trưởng đoàn đã dẫn người chạy đến trấn để kiểm tra, không có vấn đề gì cả, mọi người có thể đi rồi.”
Những lão tài xế chờ đợi từ lâu lập tức lên xe, từng người một lao nhanh ra đường.
Lục Tân ngồi ở ghế phụ, quan sát những xe tải đang chạy lắc lư trên con đường nhiều ổ gà phía trước. Hắn đang ngồi trên xe Lão Chu, là xe xếp thứ mười chín trong đoàn xe.
Đoạn đường phía trước giống hệt kế hoạch ban đầu, nhưng khi họ đến ngã tư cách đó mười dặm thì thấy một chiếc xe máy chờ sẵn ở đấy.
Người ngồi trên xe không ngừng phất lá cờ xanh trên tay, chỉ sang một con đường khác. Xem ra họ cân nhắc rất kĩ lưỡng, không để tên tài xế ngớ ngẩn nào đi lạc đường.
Con đường này hẹp hơn đường đại lộ, nhưng những chiếc xe tải này vẫn có thể đi qua suôn sẻ.
Thậm chí trên đường có rất ít xe qua lại, tính ra đi đường này có lợi hơn so với khi đi đại lộ.
Con đường dốc và nghiêng này dẫn họ đến một trấn cách đó bốn năm dặm.
Đó có lẽ là trấn Bạch Tháp mà Lão Chu từng nói.

Có rất nhiều thành phố bị bỏ hoang.
Dựa vào tâm lý an toàn nào đó, cho dù là tụ tập, thì cũng càng có nhiều người thích chọn thôn trang hoặc doanh địa.
Bất kể trong thành phố có thực sự gặp nguy hiểm hay không, chỉ riêng cảm giác trống trải và rộng lớn đó cũng đã khiến người ta cảm thấy bất an.
Chỉ có điều, nói một cách nghiêm khắc, một thành phố bị bỏ hoang như vậy trái lại rất an toàn.
Khi mặt trăng đỏ lần đầu tiên xuất hiện, trên thế giới này đã xuất hiện vô số kẻ điên. Sự sụp đổ của nền văn minh và sự biến mất của trật tự đều có liên quan đến những kẻ điên này. Chúng từng trở thành những kẻ săn mồi đáng sợ nhất trên thế giới, cũng trở thành cơn ác mộng của những người từng trải qua thời đại đó. Cho đến tận bây giờ, vẫn có những người vô cùng sợ hãi vùng đất hoang dã, và những thành phố bị bỏ hoang tối tăm đó.
Nhưng hiện tại, những kẻ điên ban đầu chạy loạn khắp các vùng đất gần như sớm đã bị tiêu diệt.
Thỉnh thoảng có một hai kẻ xuất hiện đã được coi là động vật quý hiếm.
Theo như Lục Tân được biết, các nguồn ô nhiễm xuất hiện do tinh thần dị biến thường xuất hiện ở các thành phố hoặc những tụ điểm có dân cư đông đúc. Những thành phố trống trải nhưng hoang vắng không người trái lại không có những điều kiện cơ bản để sinh ra các hiện tượng kỳ lạ như vậy.
Ngẩng đầu nhìn lên, những tòa nhà thấp thoáng như ẩn như hiện dưới lớp sương mù như những vệ binh vô danh. Thành phố yên tĩnh vẫn lặng lẽ tọa lạc ở nơi đó. Dường như có những thứ khiến cho người ta bất an nào đó đang ẩn giấu ở những nơi mà họ không thể nhìn thấy, chúng đang lặng lẽ mài giũa nanh vuốt của mình.
Thật sự rất đáng sợ.

Từng chiếc chiếc xe tải đang lần lượt lái vào thành phố bị sương mù bao phủ.
Khoảng cách giữa hai xe liên tiếp thường là mười mét, khi chạy trên đường chính họ thường giữ khoảng cách một trăm mét.
Như vậy, dù gặp phải mai phục họ cũng sẽ không bị một lưới tóm gọn.
“Chú à, thành phố này trông rất béo bở…”
Lão Chu đang ngồi trên ghế lái liếc nhìn những ngôi nhà tối om xung quanh bằng ánh mắt thèm thuồng.
“Không biết buối tối sẽ nghỉ ngơi ở đâu, nếu có thể chạy đến đó lục soát một vòng thì tốt biết bao…”
Lục Tân liếc nhìn xung quanh và lặng lẽ gật đầu.
Một thành phố rộng lớn và trống rỗng như vậy chắc chắn đang cất giấu vô số thứ có giá trị.
Cho dù một thành phố như vậy chắc chắn đã có nhiều đội tầm đồ hoang dã ghé thăm, nhưng họ nhất định vẫn chưa vét sạch.
“Hê hê, thằng nhóc ngươi đừng có mà tham lam…”
Lão Chu đúng lúc dạy dỗ cháu trai:
“Ngươi biết không, đổi lại là trước đây, người thầm hoang sẽ tránh xa những thành phố như vậy.”
Tiểu Chu và Lục Tân đều liếc nhìn ông ta bằng ánh mắt tò mò rồi đồng thanh hỏi:
“Tại sao?”
“Ngươi xem, hai người trẻ tuổi các ngươi không hiểu chứ gì?”
Lão Chu dương dương tự đắc, ông nói với Tiểu Chu:
“Cuốn một điếu thuốc cho ta đi…”
Sau đó, ông ta bắt đầu kể:
“Một thành phố như vậy, ai nấy đều biết là rất béo bở, nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Trước đây, thế giới này đầy rẫy những kẻ điên chạy loạn khắp nơi, những kẻ điên ở vùng hoang dã rất dễ dọn dẹp, chúng chạy không nhanh và cũng không sử dụng súng. Một nhóm người có súng ống đã có thể dễ dàng xử lý chúng. Nhưng trong thành phố có quá nhiều ngóc ngách, bất kỳ lúc nào cũng có thể có một kẻ điên lao ra ôm lấy ngươi rồi bắt đầu gặm cắn…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất