Chương 532: Có Kẻ Điên
Lục Tân cố gắng để hiểu, sau đó hắn xác định những gì Lão Chu vừa nói hẳn là một cảnh tượng đáng sợ.
Chỉ có điều, tại sao nghe xong hắn lại có cảm giác hơi không nghiêm túc nhỉ?
“Ta còn tưởng là gì, chẳng phải chỉ là kẻ điên thôi sao. Ta đã từng thấy chúng trong một rạp xiếc, chẳng có gì ghê gớm cả, chúng thậm chí không thể đánh bại một con chó săn…”
Tiểu Chu nghe xong liền tỏ ra xem thường, hắn nhét điếu thuốc vốn dĩ chuẩn bị đưa cho Lão Chu vào miệng của mình.
“Haizzz, người trẻ tuổi như ngươi thật là…”
Lão Chu lập tức trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
“Ngươi sinh ra vào thời bình, chưa từng trông thấy dáng vẻ hung dữ của những kẻ điên đó bao giờ.”
“Ngươi có biết những năm trước khi ngươi sinh ra chính là thời điểm hỗn loạn nhất, có bao nhiêu người đã bị những kẻ điên ăn thịt không?”
“Chú của ngươi đây này, đã gặp thím của ngươi vào hồi đó. May mà kỹ thuật bắn súng của bọn ta rất tốt, chỉ đâu bắn đó, không phải là ta khoác lác. Năm đó có đến mười mấy tên điên đã bao vây ta, ta chỉ có một khẩu súng và bốn viên đạn, nhưng ta đã gặp nguy không loạn, pằng pằng mấy phát…”
Lục Tân cũng bắt đầu thấy hứng thú, hắn tò mò hỏi:
“Sau đó thì thế nào?”
Lão Chu trừng to mắt rồi trả lời:
“Sau đó, ta vừa chạy vừa bắt đầu hét cứu mạng chứ sao…”
Lục Tân im lặng, hắn và Tiểu Chu cùng trưng ra vẻ mặt khinh bỉ.
“Nói cho các ngươi biết, ta như vậy đã có thể coi là rất lợi hại rồi. Có bao nhiêu người vừa nhìn thấy kẻ điên liền sợ hãi đến nỗi hai chân run lẩy bẩy. Bọn ta thì không giống như vậy, bọn ta chạy cực nhanh, hét cứu mạng cũng cực kỳ to. Nói đi cũng phải nói lại, nếu lúc đó ta không hét cứu mạng vang dội như vậy thì sao có thể gặp được thím của ngươi?”
Lão Chu nói với vẻ dương dương tự đắc:
“Ta hét như vậy cũng đáng, nhờ vậy mà lập tức có được một bà vợ và một cô con gái…”
Tiểu Chu trầm ngâm lắng nghe rồi mới hỏi:
“Cho nên, thím từng nói ngươi có cái tật đái trong quần, bà ấy không hề vu oan cho ngươi đúng không?”
Lão Chu tức giận quát:
“Ta thiến luôn thằng cha ngươi bây giờ. Nói cái gì đấy, mau đưa điếu thuốc cho ta…”
Trong giọng kể về những chiến tích năm xưa của Lão Chu, chiếc xe tải dần dần đi sâu vào thành phố.
Thông thường thì khi ở trong thành phố, họ sẽ không lái xe quá nhanh.
Mặc dù nhân viên dò đường trước đó đã xác định chạy xe qua đoạn đường này để vào thành phố không có vấn đề gì, một số chướng ngại vật nhỏ đều đã được dọn dẹp, nhưng những chiếc xe lớn vẫn phải lái thật cẩn thận. Trong làn sương mỏng, đoàn xe chầm chậm lái qua khu rừng thép im lìm.
Có cơn gió xoáy thổi qua thành phố này, khiến rèm cửa sổ tung phần phật.
Mặc dù đang là ban ngày, nhưng thành phố trống trải và hoang vắng này vẫn khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Tiểu Chu áp mặt vào cửa kính xe, nuốt nước bọt rồi nói:
“Không biết liệu có kẻ điên nào trong những ngôi nhà trống này không…”
“Xì…”
Lão Chu không nhịn được bật cười:
“Đã là thời đại nào rồi, lấy đâu ra kẻ điên chứ?”
“Nếu thật sự có kẻ điên, vậy còn có thể kiếm tiền đấy. Chúng ta có thể bắt lấy chúng rồi đem bán cho rạp xiếc, một tên điên có giá là một trăm liên minh tệ…Còn đáng tiền hơn so với những thứ rách nát mà chúng ta đã vơ vét được…”
Nghe đến đây, Lục Tân không khỏi động lòng:
“Có cả kiểu buôn bán như vậy sao?”
“Bíp…”
Đột nhiên, có tiếng còi bén nhọn vang lên ở phía trước, trong thành phố vắng vẻ này, tiếng còi nghe cực kỳ chói tai.
“Làm sao vậy?”
Tất cả bắt đầu giảm tốc độ, thò đầu nhìn ra ngoài với vẻ mặt mù tịt.
Tiếng còi này thường chỉ được thổi khi có trường hợp khẩn cấp.
“Bíp bíp…”
Tiếng còi đột nhiên trở nên càng chói tai, hơn nữa ngày càng gần hơn.
Trong tầm nhìn của đám tài xế già, họ thấy một chiếc mô tô đang liều lĩnh lao đến từ phía trước.
Trên xe, một người phụ trách dò đường với vẻ mặt hốt hoảng, tay cầm cái loa lớn và liều mạng hét lên:
“Mau rút lui, mau rút lui…”
“Phía trước…Có kẻ điên!”
“Cái gì? Kẻ điên ư?”
Lục Tân đang nhìn thành phố bỏ hoang ngoài cửa sổ, Tiểu Chu đang áp mặt vào cửa kính xe đồng thời sửng sốt.
Lúc đầu, biểu cảm của họ thậm chí còn hơi nghi ngờ.
“Thật sự có kẻ điên?”
Nghĩ cái gì liền có cái đó?
Bây giờ, hầu hết những kẻ điên đều đã biến mất từ, thỉnh thoảng mới có một hai kẻ, chẳng qua chỉ cần giơ tay và nổ một vài phát súng là xong.
Bây giờ, trong thành phố này còn xuất hiện những kẻ điên sao?
Chẳng phải nên bắt chúng lại rồi bán vào rạp xiếc sao?
…
Dù nghĩ vậy nhưng Lão Chu vẫn bất ngờ gạt cần số và hét lên:
“Cẩn thận đấy.”
Việc huấn luyện và các mệnh lệnh nghiêm ngặt trong đoàn xe thường ngày đã phát huy tác dụng.
Tuy không biết rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lão Chu vẫn lập tức quyết định lui lại.
Không chỉ có ông ta, những tài xế khác trên đều có phản ứng. Chỉ là, thân xe đều hơi lắc lư rồi dừng lại, thân xe của họ quá to và rất khó quay đầu trên đường trong thành phố.