Mặt Trăng Đỏ

Chương 537: Em Gái Phiền Lòng

Chương 537: Em Gái Phiền Lòng


"Mặc kệ nó, xông lên…”
Lúc này, Cao Đình gầm lên, nghiến răng rồi vặn mạnh tay lái.
"He he…”
"He he…”
Bỗng nhiên có nhiều tiếng cười vang lên.
Những âm thanh này xếp chồng lên nhau, phát ra từ mọi hướng, xâm nhập vào từng lỗ chân lông những người ở đây.
Mọi người đều cảm thấy kinh hãi, vội vàng nhìn lên liền cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
Những tên điên đầu trọc bắt đầu lộ diện bên trên nóc các tòa nhà xung quanh, bên trong cửa sổ vỡ, những con ngõ hẹp, đằng sau toa xe bỏ hoang, hay từ trong những khoảng không u tối, chật hẹp. Khuôn mặt chúng sưng vù tái nhợt, khoé miệng nhếch sang hai bên, phát ra một tiếng cười trống rỗng và ảm đạm.
Tiếng cười này giống như thủy triều, có thể tác động vào tâm trí họ từ mọi hướng.
“Soạt…”
Có người không đỡ nỗi xe máy, suýt ngã ra đường.
Vừa rồi họ còn tưởng đã đẩy lùi được trận tập kích đầu tiên, nhưng không ngờ rằng đã bị chúng âm thầm bao vây.
Đặc biệt là những tên điên này đều tạo ra những tiếng cười khiến người ta sởn tóc gáy.
“Trưởng…trưởng đoàn…”
Có người run rẩy hét lên, nhìn Cao Đình cầu cứu.
“CMN……”
Sắc mặt của trưởng đoàn vô cùng nặng nề, cô liếc mắt nhìn đám người điên đã vây quanh họ, đưa ra quyết định.
“Lui về siêu thị!"
Phía sau họ là một siêu thị cũ, bảng hiệu đèn neon cong queo, bị gãy một nửa, bên trong còn có các kệ hàng xập xệ, mạng nhện giăng đầy khắp lối.
Tuy vậy, siêu thị này được xây tường bê tông kiên cố, kính trên cửa sổ hai bên đã vỡ gần hết, có thể miễn cưỡng xem là một nơi dễ dàng phòng thủ.
“Ào ào ào…”
Tất cả mọi người vội vàng lui vào, phá vỡ cửa kính rồi kéo kệ chặn cửa ra vào.
Trong lòng họ đều lo lắng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
Lục Tân cũng có mặt trong số họ, hắn giúp mọi người cùng đẩy kệ hàng.
Nhưng hắn đang quan tâm một vấn đề khác.
Trong khi giúp mọi người tháo dỡ kệ hàng, hắn chú ý đến số lượng tên điên ở bên ngoài.
Nhìn những cái đầu trọc lóc và đôi mắt u ám, hắn có thể đoán đại khái được số lượng chúng:
“50.... 80.... 100 tên điên đang ở bên ngoài, số lượng vẫn đang tăng lên?”
Hắn khẽ cau mày.
Những tên điên này không vội vàng xông lên, nhưng số lượng của chúng khiến mọi người cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Mấy tên điên xuất hiện đột ngột vừa nãy đã khiến mọi người bàng hoàng và hoảng sợ.
Nhưng hiện giờ chúng thực sự bao vây họ.
Sao có nhiều tên điên quá vậy?
Điều này không hợp lý tí nào!
Đặc biệt là những tên điên này thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng cười quái đản, khiến chúng trông vô cùng cợt nhả…
Vừa rồi nhìn thấy sự tàn bạo và man rợ của những kẻ điên, ai nấy đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng bây giờ, những kẻ điên này đột nhiên không tiếp tục gầm rú như dã thú nữa, không vội xông lên, chỉ trốn trong bóng tối và cười, nhưng điều này lại khiến cho mọi người càng thêm hoảng sợ.
Cảm giác khi bị những kẻ điên nhìn từ xa rồi cười khẩy, còn không bằng đôi bên trực tiếp xông lên và đánh một trận thật quyết liệt.
Cảm nhận được sự căng thẳng của đám đông, Lục Tân bình tĩnh bước sang phía bên kia, hắn giả vờ như đang dọn dẹp kệ hàng và ngăn cản không để cho kẻ khác có cơ hội phá hỏng cửa sau, hắn đưa tay lên chạm nhẹ vào mắt kính của mình, rồi nhỏ giọng hỏi:
“Em gái, ngươi có nhìn ra được gì không?”
“Xì…A…”
Một tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên bên cạnh hắn.
Em gái đang nằm sấp trên bức tường bên cạnh hắn, con bé gục đầu xuống, trên tay đang ôm một con gà đồ chơi.
Không ngờ lần này em gái lại xuất hiện rất đúng lúc, không hề ham chơi như trước đây.
Tuy nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái trông hơi kỳ lạ, con bé cố gắng ngẩng đầu nhìn về một hướng, trông nó có vẻ hơi say sưa.
Một lúc sau, con bé mới nhẹ nhàng lắc đầu và nói:
“Ta cũng không biết, nhưng mà…”
Dưới mái tóc đen bù xù, Lục Tân thấy lông mày con bé đang nhíu lại:
“Anh trai, có cái gì đó khiến cho người ta rất phiền lòng.”
“Rất phiền lòng ư?”
Lục Tân chỉ liếc nhìn em gái và im lặng.
Trong ấn tượng của hắn, em gái rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt như vậy.
Thông thường, con bé thực sự giống như một đứa trẻ, nó không có gì khác biệt so với những đứa trẻ trong cô nhi viện, những đứa trẻ ăn mặc như một cô công chúa nhỏ đang đi dạo phố với cha mẹ trong thành phố, hay những đứa trẻ lăn lộn nằm vạ dưới đất để đòi đồ chơi…
Nhiều nhất cũng chỉ là cách con bé đi lại và di chuyển có hơi khác biệt so với những đứa trẻ khác mà thôi.
Đôi khi, con bé cũng không phân trường hợp mà làm loạn lên, và điều này khiến Lục Tân rất tức giận.
Nhưng lần này, em gái không hề làm loạn, ngược lại nó khiến Lục Tân cảm thấy hơi lo lắng.
Hắn giơ tay lên, sau đó ôm em gái vào lòng, khẽ thì thầm:
“Ngươi làm sao vậy?”
“Ta không biết.”
Em gái ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tân, trông con bé vừa mơ màng vừa sốt ruột, nó nói:
“Anh trai, ngươi có nghe thấy gì không?”
“Nghe thấy gì cơ?”
Lục Tân nhíu mày, cẩn thận lắng nghe.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất