Chương 538: Tiếng Đàn
Hắn nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của những người tài xế già ở xung quanh, nghe thấy tiếng hai hàm răng va vào nhau của một số người trong số họ, tiếng súng ống sột soạt. Sau đó, hắn nghe thấy tiếng cười khẩy của ngày càng nhiều kẻ điên đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm cái siêu thị này, hắn nghe thấy tiếng bọn họ bò trên tường và trên nóc những chiếc ô tô bị bỏ hoang, và nghe thấy tiếng phát ra khi bọn họ gặm cắn những xác chết.
Ngay sau đó, Lục Tân đột nhiên cảm nhận được không khí xung quanh dường như có những dao động mơ hồ như có như không…
Hắn cẩn thận phân biệt, sau đó vẻ mặt hắn trở nên hơi kinh ngạc:
“Có tiếng vĩ cầm…”
Tiếng vĩ cầm như ẩn như hiện bay bổng trong thành phố bỏ hoang này.
Tiếng đàn trầm lắng, khàn đục, hơn nữa dường như khoảng cách không quá gần, âm thanh trầm thấp đến mức gần như không thể nhận ra.
Nếu không nhận ra cây vĩ cầm thì khó mà phân biệt được sự tồn tại của nó.
Nhưng sau khi đã nhận ra, Lục Tân lập tức có thể cảm thấy tiếng vĩ cầm này dường như có liên hệ gì đó với những kẻ điên kia, hắn cảm nhận được trong tiếng đàn dường như tồn tại một cảm giác kiềm nén và chậm chạp, nó mơ hồ đồng nhất với tiếng cười khẩy của những kẻ điên.
Lẽ nào tiếng vĩ cầm này đang khống chế những kẻ điên?
…
“Chính là nơi đó, thật đáng ghét…”
Em gái đang được ôm trong vòng tay của Lục Tân, hai bàn tay nhỏ của con bé ra sức siết chặt.
Nhìn em gái có vẻ hơi bất thường, Lục Tân im lặng một hồi, sau đó nhẹ giọng hỏi:
“Mẹ đâu rồi?”
Em gái ngẩng đầu lên rồi thì thầm:
“Vừa rồi mẹ cũng rất sốt ruột.”
…
Lục Tân khẽ cau mày, bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với thành phố này…
Những kẻ điên không ngừng cười khẩy, tiếng vĩ cầm quỷ dị, và em gái thì đang phát cáu.
Và lần đầu tiên hắn nghe nói ngay cả mẹ cũng trở nên sốt ruột…
Lục Tân vừa suy nghĩ, vừa xoay người đi về phía đám đông, trước tiên hắn cần chia sẻ thông tin này với những người tài xế đang hoảng loạn kia.
Lúc này, những người trong đoàn xe đã chia thành hai tốp, họ nằm sấp bên cạnh hai ô cửa sổ hướng ra đường.
Mấy khẩu súng có hỏa lực mạnh nhất cũng lần lượt đặt ở các ô cửa sổ và sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào.
Không ai biết khi nào thì những kẻ điên này sẽ xông lên, nhưng tất cả họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến.
“Nhất định là chúng ta đã trúng mai phục rồi…”
Trưởng đoàn đến bên cửa, cô ta vừa vén tay áo lau vết máu trên mặt, vừa nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không thể có nhiều kẻ điên đột nhiên xuất hiện như vậy được, nếu không ban nãy chúng ta sớm đã phát hiện ra rồi.”
“Chẳng mấy chốc mà đã xuất hiện nhiều người như vậy, thì chỉ có một khả năng duy nhất!”
Cô ta ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt hung ác, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo:
“Chúng ta bị người ta gài bẫy rồi! Có kẻ nào đó đã cố tình thả những kẻ điên này ra sau khi chúng ta đi vào trong này…”
“…”
“Đầu…Chúng ta…Phải làm gì bây giờ?”
Bên cạnh có người run giọng hỏi.
Mặc dù cảm thấy Trưởng đoàn nói rất có lý, nhưng họ vẫn không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào.
Trong sự hoảng loạn tột độ, số người có thể giữ được bình tĩnh để suy nghĩ thật sự không nhiều.
“Làm thế nào bây giờ?”
Trưởng đoàn lườm người đàn ông đó và mắng:
“Đương nhiên là cố thủ. Lưu Đại Cường.nếu ngươi dám tè ra ở đây, ta sẽ cho ngươi ăn một viên đạn trước.”
Người đàn ông tên Lưu Đại Cường kẹp chặt hai chân, nghiến răng nghiến lợi ôm chặt súng.
“Những kẻ điên này càng lúc càng nhiều hơn…”
Sau khi mắng xong, Trưởng đoàn liếc mắt nhìn sang bên cạnh, có người đang đưa bản đồ đến và trầm giọng nói:
“Trưởng đoàn, vừa rồi ta đã nhìn thấy khi dò đường, phía sau vị trí hiện tại của chúng ta có một con đường lớn. Bây giờ những kẻ điên đều tập trung ở bên ngoài, chúng ta không thể xông ra được, nhưng chúng ta có thể đi ra bằng cửa sau, sau đó đi về phía đông, nếu may mắn, nói không chừng chúng ta có thể tìm được một con đường để thoát thân…
“Nếu đi về phía đông, chúng ta cần phải đi qua quá nhiều tòa nhà phải không?”
Trưởng đoàn Cao Đình rõ ràng hơi do dự rồi thấp giọng nói:
“Ta không yên tâm lắm…”
“Làm thế nào mà những kẻ điên này đột nhiên học được cách cười như vậy chứ?”
“Hơn nữa, bọn họ chỉ nhìn chúng ta, chứ không có xông tới…”
“Mọe kiếp, thế này giống hệt như trong một trại chó, chủ nhân không lên tiếng, lũ chó sẽ không dám ăn…”
“Lẽ nào có ai đó đang ra lệnh cho bọn họ?”
“…”
Lục Tân bước đến từ một chỗ cách đó không xa, hắn cũng hơi kinh ngạc, người phụ nữ này có thể đoán được điều này, khá lắm.
Sự lý trí của người phụ nữ này khiến Lục Tân có ấn tượng tốt đối với cô ta.
“Là tiếng đàn…”
Lục Tân bước đến bên cạnh bọn họ và nói nhỏ.
“Soạt!”
Vô số cặp mắt xung quanh đồng loạt nhìn về phía Lục Tân.
Chỉ có điều, họ chỉ nhìn trong chốc lát, sau đó rất nhiều người lập tức có phản ứng, họ tiếp tục quay đầu nhìn những kẻ điên bên ngoài cửa sổ.