Mặt Trăng Đỏ

Chương 536: Tiếng Cười

Chương 536: Tiếng Cười


"Mau phóng xe máy xuống!"
Một số người đang đứng chỉ trỏ xung quanh, những người còn lại luống cuống di chuyển xe máy.
Tài xế xe tải có không ít người có thể lái xe máy và xe điện.
Ban đầu những chiếc xe máy này vốn để sử dụng những trường hợp khẩn cấp, họ có thể bỏ xe tải lại rồi lái xe máy đi, nhưng lúc này nó lại vô cùng hữu ích.
Bên trong mỗi xe tải đều có một xe máy, nhưng hai chú cháu họ Chu thì không, nên Tiểu Chu vô cùng muốn có 1 chiếc.
Lão Chu và Tiểu Chu cũng nhanh chóng di chuyển xe máy có sẵn trong xe tải và xe của Lục Tân, hai người một xe bắt đầu lao xuống.
Brừm brừm..
Mọi người đều cầm súng trong tay, sau đó tăng tốc lái xe ra ngoài. Một lúc sau, họ gặp trưởng đoàn cùng hai chục người khác ở phía trước, tổng cộng có bốn mươi người đang tập họp ở đây.
Cao tỷ vừa tới lui vừa tập hợp mọi người. Tình hình lúc này đã khả quan hơn rất nhiều.
Trong đoàn xe của họ có 23 xe tải, mỗi xe có ít nhất hai tài xế, ngoài tài xế ra còn có mười một người chịu trách nhiệm dò đường và tính toán sổ sách. Nếu không tính Lục Tân thì đoàn xe có tổng cộng có 57 người.
Họ vừa mới bị mấy tên điên tập kích, những người dẫn đầu hầu hết đều bị thương nghiêm trọng. Lão Chu và những người khác ở giữa chỉ bị một số ít tên điên tấn công, còn những người ở phía sau thì an toàn hơn, hầu như không có ai bị thương, cho nên trưởng đoàn vừa đi qua là có thể hạ lệnh cho họ ngay lập tức.
Dù vậy, nhân số đã giảm hơn rất nhiều, hai mươi người đã thiệt mạng.
“Những người còn lại cố gắng sống sót, thoát khỏi nơi này rồi tính tiếp…Nhớ kỹ, đừng hoảng sợ, đừng lộn xộn, đừng vội vàng…”
Đôi mắt dài hẹp của trưởng đoàn quét qua đám người, cô ta dữ tợn quát tất cả như một con báo cái.
Một đám người trung niên tay vẫn cầm chặt súng nhưng trong lòng đã sợ muốn vỡ mật, lúc này họ đều răm rắp nghe lời trưởng đoàn.
Lục Tân nhìn trưởng đoàn, trong lòng vô cùng tán thưởng cô ấy, hắn cảm thấy tính tình của cô có phần giống với Trần Tinh.
Ít nhất là vào lúc này, cô vẫn có thể vạch ra kế hoạch bảo toàn tính mạng cho những tài xế này.
Mọi người hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng để lao ra.
Những tên điên bất ngờ xuất hiện rồi xông ra trước mặt đoàn xe, dù số lượng không nhiều. Đếm bằng mắt thường thì chỉ có khoảng hai mươi tên.
Trong trận hỗn chiến vừa rồi, ít nhất mười tên trong số chúng đã bị bắn chết, mấy chục tên còn lại bị thương hoặc bị tiếng súng doạ cho sợ hãi, chúng chạy vào những ngôi nhà hoang gần đó, khiến đường phố trông sạch sẽ hơn nhiều.
Họ còn hơn 30 người, tất cả đều có súng và xe máy nên họ rất tự tin lao ra.
“He he he..”
Lúc này, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng cười vô cùng trong trẻo, không hề giống với những âm thanh khác.
Giống như có kẻ nham hiểm nào đó đang cười đắc ý khi thấy âm mưu của mình sắp thành công.
“Ai?"
Trưởng đoàn Cao Đình vô thức hét lên, chĩa súng trực diện vào nơi phát ra tiếng cười.
Những người đi theo cô đều nhắm vào chỗ đó, họ đều có chung một ý nghĩ.
Chẳng lẽ còn có những người khác ở đây đang nhắm đến họ?
Nhưng ở nơi súng đang chĩa tới chỉ thấy một mảnh tối thui, cánh cửa trên những ngôi nhà hoang đều biến mất, vách tường phủ đầy dây leo xanh rờn, hoàn toàn không có dấu vết của người sống, tựa hồ tiếng cười họ đang nghe chỉ là ảo giác.
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy rờn rợn trong lòng.
"He he…”
Tiếng cười hắc ám kia lại tiếp tục vang lên, nhưng lần này xuất phát từ một nơi cao hơn.
Mọi người đều sửng sốt. Họ nhìn lên thì thấy một người đầu trọc đang chế nhạo nhìn họ, sau đó hắn từ từ lùi lại phía sau hàng rào trên mái nhà. Tuy rằng chỉ thoáng qua nhưng mọi người đều nhìn ra bộ dạng của hắn, khuôn mặt hắn sưng vù, da dẻ tái nhợt. Hắn âm trầm nhìn đám người ở phía dưới, cơ má hóp lại, khóe miệng nở nụ cười quái dị.
“Tên…. Tên điên này đang cười.”
Một lúc lâu sau mới có người run rẩy kêu lên.
"Chết tiệt, sao tên điên này lại có thể cười?"
Có người tức giận quát, sau đó giơ súng bắn hai phát về phía mái nhà.
Bằng bằng, tia lửa bắn khắp nơi, viên đạn găm vào tường.
"He he…”
Tên điên nhìn vị trí mà viên đạn bắn trượt, sau đó lại bật ra tiếng cười đắc ý, khiến người ta cảm thấy rùng mình và u ám đến lạ.
"Chuyện gì.... chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Có ngươi run rẩy hét lên, chân hắn gần như mềm nhũn.
Ngay cả Lục Tân cũng cau mày.
Hắn nhẹ nhàng đỡ kính, muốn gọi em gái ra để giúp hắn trèo lên mái nhà quan sát, xem xem có chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù Lục Tân ít khi nhìn thấy tên điên, nhưng từng nghe nói rằng những tên điên này giống như những con quái vật đang phẫn nộ, nhưng hắn không biết chúng còn có thể cười.
Đây có phải là một loại biến dị không?
Nếu như đem tên điên này đến rạp xiếc thì sẽ có thể hét giá rất cao...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất