Chương 539: Phương Hướng Xử Lý
“Tiếng đàn gì cơ?”
Trưởng đoàn Cao Đình cau mày, rồi trầm giọng hỏi.
“Các ngươi không nghe thấy sao?”
Lục Tân giơ tay trái lên, búng ngón tay vài cái rồi nói:
“Tích tích tắc tích tích…Tiếng vĩ cầm.”
Những người xung quanh đưa mắt nhìn Lục Tân với vẻ nghi hoặc.
Rất nhiều người đều chậm rãi lắc đầu, tỏ ý không nghe thấy gì.
Lục Tân trầm ngâm:
“Vậy thì chuyện này chắc chắn là…”
Tuy nhiên, hắn không nói ra, bây giờ việc nói ra vấn đề là do ai đã không còn quan trọng.
Dù sao thì nhóm các tài xế trước mắt hắn đều là những người bình thường, Lục Tân mới là người chuyên nghiệp, cho nên hắn không thể trách bọn họ không nghe thấy. Suy cho cùng thì hắn là một người giỏi cảm thông nên hắn không tiếp tục kích động họ, kiên nhẫn nêu ra những phân tích của mình:
“Ta cho rằng các ngươi đi về phía đông e là không ổn, bây giờ càng lúc càng có nhiều kẻ điên, chúng ta có lý do để nghi ngờ rằng những kẻ điên này đã bao vây toàn bộ khu vực này, phía đông hầu như đều là các tòa nhà chung cư, khắp nơi đều là những cửa sổ tối om và những con hẽm nhỏ.”
“Những kẻ điên rất dễ dàng lao xuống từ trên đầu các ngươi, cho dù có súng, các ngươi cũng chưa chắc có thể thoát được.”
“Khả năng lớn hơn là không ai trong số các ngươi có thể trốn thoát.”
“…”
Khi Lục Tân đang nói, có một tia sáng màu xanh lam khẽ vụt qua mắt kính bên trái của hắn.
Chỉ có điều, bản đồ thị trấn mà Lục Tân có thể nhìn thấy vào lúc này, những người khác không thể nhìn thấy được.
“…”
Nghe Lục Tân nói vậy, một nhóm tài xế già chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
Một số người trong số họ không có phản ứng gì.
“Đương nhiên, chúng ta không thể xông thẳng ra ngoài, bây giờ bên ngoài có quá nhiều kẻ điên, số lượng lên đến gần hai trăm.”
Lục Tân kiên nhẫn giải thích:
“Thực ra, những kẻ điên này cũng có cảm xúc sợ hãi nhất định, bọn họ sợ đạn. Vì vậy, nếu chúng ta có đủ người, hỏa lực đủ mạnh, cộng thêm xe mô tô, có thể tăng tốc độ, vẫn có hy vọng có thể lao thẳng ra ngoài.”
“Nhưng nếu bị bao vây, hỏa lực của các ngươi sẽ thiếu hụt nghiêm trọng.”
“…”
Có lẽ Lục Tân nói quá bình tĩnh, hoặc có lẽ là những gì mà Lục Tân phát hiện thực sự giống như những gì mà bọn họ nghĩ, bầu không khí đột nhiên trở nên cực kỳ đè nén.
Một nhóm tài xế già đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên nỗi sợ hãi sâu sắc.
Trong đám đông, chỉ có Tiểu Chu trông có vẻ mong đợi, hắn lo lắng nói:
“Tiểu…Tiểu Lục ca, ngươi biết rõ về những kẻ điên này sao?”
“Không, thực ra ta chỉ mới nhìn thấy những kẻ điên này lần thứ hai thôi.”
Lục Tân thản nhiên trả lời:
“Tuy nhiên, nếu cẩn thận quan sát, ngươi sẽ dễ dàng phát hiện và suy đoán ra những điều này.”
“Lần thứ hai…”
Nghe câu trả lời của người thanh niên này, rất nhiều người đều cảm thấy hoang đường.
Ai đó đã thốt lên:
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Ta cho rằng chúng ta nên tìm ra nguồn gốc và trực tiếp giải quyết vấn đề.”
Lục Tân nói tiếp:
“Bản thân những kẻ điên này không thông minh và giỏi kiềm chế như vậy, vừa rồi ta đã cẩn thận kiểm tra và quan sát kẻ điên đã lao về phía mình. Hắn rất hung bạo, hơn nữa, trông hắn dường như không có gì khác biệt so với những kẻ điên đang ở bên ngoài lúc này. Vậy thì tại sao những kẻ điên trước đây chỉ biết gầm rú, còn bây giờ bọn họ lại cười khẩy và từ từ bao vây chúng ta?”
Hắn tự giải thích:
“Tất nhiên là bọn họ đã bị ảnh hưởng bởi một thứ bí ẩn nào đó.”
“Ta nghi ngờ có ai đó đã gây ảnh hưởng đến những kẻ điên này bằng tiếng vĩ cầm mà ta vừa nghe được ban nãy, và chính kẻ đó mới là trọng điểm.”
“Ta sẽ đi tìm người chơi vĩ cầm và nhờ hắn giúp giải tán những kẻ điên này.”
Hắn vừa nói vừa đưa ngón trỏ đẩy nhẹ mắt kính:
“Suy cho cùng thì, nếu hắn có thể khống chế những kẻ điên này, khiến bọn họ cười khẩy và bao vây chúng ta.”
“Vậy ta nghi ngờ hắn thậm chí còn có thể khống chế những kẻ điên này, khiến bọn họ chủ động bước vào rạp xiếc!”
…
Lục Tân nói ra suy nghĩ của mình với đầy đủ lý lẽ và bằng chứng, khiến mọi người vô cùng tin phục.
Những người tài xế già trong đội xe đều cảm thấy mờ mịt.
“Giải quyết tiếng vĩ cầm đó ư?”
Một người nào đó trong đội xe đã có phản ứng:
“Ý của ngươi là, chúng ta xông vào thành phố ư?”
Lục Tân gật đầu, hắn trả lời với vẻ mặt thản nhiên:
“Chính xác mà nói, ta nhất định phải đi tìm hắn. Hơn nữa, ta đề xuất các ngươi nên đi theo ta, dù sao bây giờ trong thành phố nguy hiểm như vậy, nếu các ngươi xông đến những nơi khác, khả năng sống sót không lớn… Nhưng trước khi các ngươi đi theo ta, ta cũng phải nói trước cho các ngươi biết, nếu các ngươi đi theo ta, thật ra cũng sẽ gặp phải những nguy hiểm rất lớn.”
“Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ các ngươi, như vậy vẫn tốt hơn so với việc để các ngươi chạy lung tung.”
“…”
Một nhóm tài xế già trở nên khó xử.
Thật quỷ dị.