Chương 540: Nghi Ngờ
Lúc này, trong mắt bọn họ, sự bình tĩnh của Lục Tân còn quỷ dị hơn so với những kẻ điên ở ngoài kia…
Đây là những thứ lộn xộn gì thế này, nào là tiếng vĩ cầm, nào là phân tích khoa học, nào là xông lên để giải quyết người chơi đàn…
Bất kể phân tích từ góc độ nào thì trong mắt bọn họ, Lục Tân vẫn là người ngoài, trong lúc mọi người đang lo lắng như vậy, hắn đột nhiên bước ra và nói với bọn họ rằng những kẻ điên đã bị khống chế bởi tiếng vĩ cầm, và đề xuất bọn họ cùng xông ra ngoài để tìm kiếm tiếng vĩ cầm mà mọi người đều không hề nghe thấy…
…
“Trưởng đoàn, đừng tin hắn, ta cảm thấy người này có gì đó không ổn…”
Trong lúc mọi người đều mù tịt, đột nhiên có một người đàn ông đầu nhọn thì thầm với Cao Đình.
Khi nói những lời này với Trưởng đoàn, hắn đưa mắt nhìn về phía Lục Tân:
“Trước khi hắn vào đội xe thì không có chuyện gì xảy ra cả, hắn mới đi cùng chúng ta được một ngày thì đã xảy ra chuyện, đến lúc nguy hiểm như vậy, hắn lại muốn chúng ta theo hắn xông vào thành phố…”
“…”
“Không phải là ta nhất định muốn các ngươi đi theo ta…”
Lục Tân nhíu mày rồi nhẹ giọng giải thích:
“Ta chỉ đưa ra một đề xuất hợp lý cho các ngươi mà thôi.”
“Ông nội ngươi, tên Tôn Cẩu Tử kia, ngươi dám nói thêm một câu nữa đi!”
Tuy nhiên, không đợi Lục Tân nói tiếp, một câu chửi rủa đã bất ngờ vang lên, là Lão Chu, khuôn mặt già nua của ông ta đã trở nên cực kỳ khó coi:
“Lục Tân con m* nó đã cứu ta đến hai lần, bây giờ ngươi nói như vậy, rốt cuộc cái thói hễ gặp sự cố là lại đổ lỗi cho người khác của ngươi có thể sửa đổi đi được không?”
“Ngươi muốn đánh nhau phải không?”
Không chỉ có hắn, ngay cả Tiểu Chu cũng dứt khoát tiến lên một bước, sau đó siết chặt nắm tay.
Người đàn ông tên Tôn Cẩu Tử là một thành viên của đội bảo vệ, thường ngày hắn chủ yếu chịu trách nhiệm cảnh giới, lúc này bị người ta mắng cho, hắn đỏ bừng mặt và không khỏi hét lên:
“Trong toàn đội xe của chúng ta, chỉ có hắn là người ngoài, bây giờ rõ ràng là chúng ta đã bị người khác gài bẫy, ta nghi ngờ hắn thì có gì không ổn chứ? Trước đó khi hắn vừa mới vào đội xe, hình như ta còn trông thấy hắn nghịch điện thoại, ai mà biết được hắn có truyền tin gì cho bên ngoài hay không?”
“Truyền tin cái con m* ngươi ấy…”
Lão Chu chống nạnh, sau đó ngửa đầu mắng to:
“Lục Tân truyền tin cho con m* tám mươi tuổi của ngươi để làm mai ấy…”
Câu nói này khiến Lục Tân gần như câm nín:
“Ta không có…”
“Cái đệch…”
Khi tức giận, Tôn Cẩu Tử lập tức vung nắm đấm.
Tiểu Chu đã thủ thế từ lâu, eo hùm lưng gấu xua tay:
“Đến đây, ta phải đấm chết cái đồ Tôn Cẩu Tử ngươi…”
Thấy sắp cãi nhau to, Tôn Cẩu Tử không dám ra tay với Tiểu Chu, nhưng hắn vẫn đỏ mặt quát lớn:
“Những cái khác không nói, dù sao thì ngày nào ta cũng trông thấy hắn nhìn chằm chằm Trưởng đoàn của chúng ta, sau đó không ngừng ghi ghi chép chép, ngươi dám nói hắn không có vấn đề gì sao?”
“Được thôi, ngươi hãy lấy những gì mà ngươi đã ghi chép ra cho bọn ta xem thử đi.”
“…”
Lục Tân liếc nhìn Tôn Cẩu Tử, nhưng hắn không định lấy cuốn sổ nhỏ ra.
Trong cuốn sổ nhỏ đó có rất nhiều tài liệu mật được ghi lại. Huống hồ, Lão Chu và Tiểu Chu cũng không muốn cho người khác biết chuyện này.
“Tôn Cẩu Tử nói cũng có lý, chúng ta thật sự nên đề phòng người này…”
“Đúng vậy, ai mà biết được có phải hắn bảo chúng ta đi tìm tiếng vĩ cầm nào đó là có âm mưu xấu xa gì hay không?”
“Hắn bí mật quan sát Trưởng đoàn làm cái gì, còn ghi ghi chép chép cái gì?”
“…”
Chẳng mấy chốc, tiếng ồn ào chửi mắng không ngừng vang lên, Tôn Cẩu Tử, Lão Chu và Tiểu Chu mỗi người một câu, đối đầu gay gắt, giống như hai sợi dây dẫn nổ, trong chớp mắt phân thành hai chiến tuyến, bọn họ giống như quả bom sắp nổ tung và nhấn chìm tất cả mọi người.
“Bọn họ đều nóng nảy như vậy sao?”
Lục Tân bị kẹp ở giữa, nghĩ thầm trong bụng.
Hắn cực kỳ không thích tình huống như thế này, hơn nữa hắn cũng rất nóng lòng muốn giải quyết tiếng vĩ cầm đó.
Cho dù là sự không vui của em gái hay sự sốt ruột của mẹ, đều khiến Lục Tân quan tâm đến tình hình cụ thể ở bên đó.
Cho nên, hắn làm đến mức này cho đội xe này cũng đủ rồi nhỉ?
Nếu bọn họ thực sự không tin mình…
“Pằng pằng!”
Đúng lúc này, có hai tiếng súng đột nhiên vang lên, một đám bụi rơi xuống từ trên đỉnh đầu.
Những người đang cãi nhau ầm ĩ tại hiện trường đồng loạt kinh hãi.
Họ quay đầu lại liền trông thấy Trưởng đoàn với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, cô ta quét mắt nhìn mọi người, sắc mặt u ám, sau đó mới nói:
“Đến lúc này rồi mà các ngươi vẫn còn thời gian để ở đây cãi nhau, đánh nhau, có phải các ngươi cảm thấy bây giờ những kẻ điên kia còn chưa xông vào, chúng ta còn lâu mới chết đúng không?”
Cả Tôn Cẩu Tử, Lão Chu và Tiểu Chu đều lập tức im lặng, không ai dám nói gì thêm.
Nhưng rõ ràng, Tôn Cẩu Tử vẫn không phục, hơn nữa, những lời hắn vừa nói thật sự đã khơi dậy sự nghi ngờ của một số người.
“Ta không biết hắn muốn làm cái gì.”
Trưởng đoàn liếc nhìn Lục Tân rồi nói:
“Nhưng các ngươi thực sự cảm thấy…”
“Nếu thật sự có người muốn gài bẫy chúng ta, bọn chúng còn cần phải lao tâm khổ tứ phái một người đến nằm vùng như vậy sao?”
“Người ta chỉ cần cho nổ tung cây cầu là có thể đẩy chúng ta vào đường chết rồi!”
“Ngươi xem quá nhiều phim cũ rồi phải không?”
“…”
“Á chuyện này…”
Tôn Cẩu Tử vốn dĩ đang tức giận đùng đùng, lúc này hắn lập tức nghẹn lời.