Chương 54: Tiểu Lộc
Khi bốn mắt nhìn nhau, Lục Tân lập tức chịu thua, không thể trốn tránh được nữa.
Sau đó, Tiểu Lộc lăn bánh xe, chầm chập đi tới trước mặt Lục Tân rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc này Lục Tân chỉ có thể nhìn đối phương. Cô Tiểu Lục sở hữu gương mặt trái xoan xinh đẹp, mái tóc mềm mại buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng sau gáy. Cô mặc áo hoodie màu vàng nhạt in hình một con mèo nằm lăn lộn, phối cùng chiếc quần jean, đi đôi giày thể thao sạch sẽ. So với sắc thái u ám của thế giới này, cô luôn sáng sủa và ấm áp thấy rõ.
"Ngươi bắt nạt ta đi đường bằng hai bánh xe, không đọ nổi hai chân của ngươi?"
Khi tới trước mặt Lục Tân, Tiểu Lộc giận dữ nhìn hắn, giọng nói u sầu.
"Không phải, không phải đâu! Lúc nãy ta không nghe thấy..."
Lục Tân chỉ đành lúng túng mỉm cười giải thích, định đi tới sau lưng Tiểu Lộc để đẩy xe lăn giúp đối phương.
"Ý ngươi là ta nói nhỏ quá?"
Cô Tiểu Lộc kéo tay Lục Tân, lôi hắn trở về phía đối diện mình, tiếp tục ngẩng đầu nhìn hắn.
"Không phải..."
Lục Tân lúng túng gãi đầu, đồng thời rụt cái tay bị đối phương cầm lại.
"Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Ngươi lại đưa tiền cho ta hả?"
Cô Tiểu Lộc quay đầu nhìn về phía lá thư và nói: "Lần này ngươi gửi bao nhiêu?"
"Chẳng đáng bao nhiêu..."
Lục Tân trả lời với vẻ bối rối, không muốn thảo luận trực tiếp về chuyện này.
"Lần này cách lần gửi tiền trước đó mới mấy ngày. Còn nữa, sao lần trước ngươi gửi nhiều thế?"
Sắc mặt Tiểu Lộc trở nên nghiêm túc, thậm chí cô nhìn Lục Tân bằng ánh mắt nghiêm nghị, đồng thời hỏi khẽ:
"Lẽ nào ngươi làm việc xấu?"
“Hả?”
Lục Tân ngớ ra một lúc mới hiểu vì sao đối phương lại hỏi vậy.
Hắn cuống quít lắc đầu, giải thích: "Không không..."
Cô Tiểu Lộc nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt kinh hãi: "Ngươi vẫn còn thận chứ?"
"Đương nhiên là ta vẫn còn thận, đủ cả hai quả luôn!"
Lục Tân ngẩn ngơ giây lát rồi vội vàng giải thích: "Chẳng qua là gần đây ta mới tìm được việc làm thêm. Ông chủ rất hào phóng, trợ cấp cho ta."
Cô Tiểu Lộc nhíu mày: "Ông chủ ngươi bị cửa kẹp vào đầu à? Sao lại cho ngươi nhiều tiền thế?"
Lục Tân thầm nghĩ đầu Trần Tinh vẫn đẹp, không giống bị kẹp cửa tí nào. Cho nên hắn đành lắc đầu: "Không phải đâu, ngươi không cần lo, ta không làm việc xấu thật mà. Người ta trả lương cao, hơn nữa công ty chính quy, trụ sở chính nằm trong thành phố trung tâm. Mỗi tháng ta có hơn năm nghìn tiền lương cơ bản, phụ cấp thêm cũng rất nhiều. Ta chỉ trích ra một khoản nhỏ thôi..."
Cô Tiểu Lục không giấu được vẻ ngạc nhiên khi nghe hắn nói vậy. Cô chợt hỏi: "Ngươi gia nhập đội thám hiểm à?"
Lục Tân lắc đầu ngay tắp lự: "Không phải, ngươi đừng lo, ta rất an toàn..."
Hắn ngập ngừng muốn kể chuyện này cho cô Tiểu Lộc, nhưng hắn nhớ là trong hợp đồng có nói nếu không phải trường hợp bất đắc sĩ thì không thể tiết lộ cho người khác chuyện xử lý ô nhiễm đặc biệt, tránh gây ra khủng hoảng không cần thiết. Thậm chí, đôi khi một số người trong công ty Tần Nguyên có liên quan đến sự kiện ô nhiễm đặc biệt vì nguyên nhân nào đó sẽ bị xóa hết mọi ký ức liên quan.
Tiểu Lộc nhìn khuôn mặt Lục Tân một cách nghiêm túc và tỉ mỉ.
Song cô không phát hiện thấy bất kỳ điểm nào khiến người ta lo lắng.
Sau đó, cô thong thả gật đầu: "Ta tin ngươi, tuyệt đối không được làm việc xấu nhé!"
Lục Tân gật đầu đảm bảo: "Tuyệt đối không, ta nhớ rõ lời dặn dò của lão viện trưởng!"
Tiểu Lộc im lặng một lúc mới cất lời: "Thôi, đẩy ta về đi!"
Lục Tân ngoan ngoãn đi ra đằng sau cô và đẩy xe lăn giúp cô, chậm rãi đi vào trong trường. Khi hai người đi qua chốt bảo vệ, ông lão trong chốt cười ha hả, lật thêm một trang báo. Hắn còn cố ý giơ cao tờ báo để che nụ cười trên gương mặt mình.
Dù Tiểu Lộc đã chuẩn bị tâm lý, song khi đi tới hộp thư và trông thấy phong bì dày cộm kia, mặt cô vẫn biến sắc. Cô chỉ mở hé ra nhìn vào rồi đóng lại ngay, thốt lên khe khẽ đầy kinh ngạc.
Sau đó, cô xoay người nhìn Lục Tân với vẻ cảnh giác xen lẫn chất vấn.
Cô nói nhỏ, giọng hơi căng thẳng: "Ngươi không làm việc xấu thật ư?"
Lục Tân đành phải giải thích: "Thu nhập hợp pháp đó... Hơn nữa, ta đã trả thuế rồi..."
"Vậy thì cũng.... nhiều quá!"
Tiểu Lộc ôm cái túi kia, giọng nói hoảng loạn: "Thật ra.... thật ra nơi này đã tốt lắm rồi..."
"Hàng ngày, đám.... đám nhóc thần thú được ăn no mặc ấm, có một số người tốt bụng tìm mấy tài liệu giảng dạy trong trường học cho chúng ta. Hơn nữa.... hơn nữa, ta vẫn làm việc ở phòng hành chính với mong muốn được cấp bằng chính quy để tụi nhỏ có thân phận, tương lai có thể cắp sách tới trường.... Mọi chuyện đều suôn sẻ, thật sự là không cần đến nhiều tiền như vậy đâu..."
Lục Tân nghe Tiểu Lộc bộc bạch, tâm trạng cũng tốt hơn. Nhất là nhìn dáng vẻ căng thẳng của đối phương, hắn có cảm giác thắng lợi, tức thì mỉm cười giải thích: "Để lại nhiều một chút cũng tốt, cô mua thêm thịt cho bọn nhỏ ăn, mùa đông lạnh giá cũng phải mua thêm quần áo. Sau này, chúng ta sẽ chuyển tới chỗ lớn hơn. Còn chân của cô nữa..."
Hắn vừa nói chầm chậm vừa nhìn chân của Tiểu Lộc.
Thật ra cô rất cao, tiếc là phải ngồi xe lăn suốt.
Lúc này, từng gương mặt nhỏ nhắn ló bên cửa sổ, đám trẻ trợn tròn mắt nhìn Lục Tân và Tiểu Lộc. Có đứa che miệng cười khúc khích, cũng có đứa thì thầm nói chuyện, còn có một đứa nghịch ngợm móc hai tay vào nhau làm dấu hôn môi.
Lục Tân bị lũ trẻ nhìn, mặt bất giác đỏ lên.
Tiểu Lộc thì ngẩng phắt đầu lườm chúng.
Xoạt! Tất cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều biến mất, đám nhóc ngoan ngoãn về chỗ chép bài.