Chương 55: Ta Ăn Đùi Gà Mỗi Ngày
Tiểu Lộc ngồi xe lăn, vẫn giữ dáng vẻ như đứng đống lửa như ngồi đống than. Cô nhìn quanh, sau đó rút một tờ tiền trong túi giấy kia ra, đút xuống dưới quần áo mình rồi dúi túi giấy vào tay Lục Tân: "Ngươi đừng để lại hết tiền cho nơi này. Ngươi cho nhiều quá, tủ của ta sắp không chứa nổi rồi đấy. Vả lại, nhỡ đâu thu hút kẻ xấu thì sao?"
"Ờ thì..."
Lục Tân vốn định đưa lại, nhưng nghe cô nói vậy đành cầm chặt chiếc túi.
Tiểu Lộc nghiêm túc nói: "Trước mắt ngươi cứ tự giữ đi, khi nào cần ta nhất định sẽ tìm ngươi!"
Lục Tân im lặng giây lát mới gật đầu thật nhẹ.
"Còn nữa..."
Tiểu Lộc chăm chú nhìn Lục Tân và dặn dò: "Ta không biết rốt cuộc ngươi làm công việc gì, nhưng ngươi cho ta nhiều tiền như vậy chứng tỏ công việc rất vất vả hoặc là cực kỳ nguy hiểm. Ít nhất thì hàng ngày ngươi phải ăn nhiều lên, đừng ăn rau cải đậu phụ suốt ngày..."
"Có chứ..."
Lục Tân nhận số tiền kia, tươi cười khoe: "Hôm nay ta ăn đùi gà đấy!"
"Người có thể ăn đùi gà mỗi ngày sẽ không nói thế..."
Tiểu Lộc vạch trần lời nói dối của Lục Tân một cách vô tình, khe khẽ thở dài.
Lục Tân không biết đáp lời thế nào, hai người bèn ngồi lặng thinh trước bồn hoa trụi lủi cạnh bệ cửa sổ.
Chỉ có ánh nắng yếu ớt đang trải một tầng sáng ảm đạm cho thế giới này.
Sau một lúc lâu, Lục Tân bỗng ngập ngừng lên tiếng: "Chị Tiểu Lộc, chuyện năm ấy..."
"Ngươi muốn hỏi gì?"
Tiểu Lộc quay đầu lại thì thấy Lục Tân lộ vẻ mờ mịt và do dự.
Cô chăm chú nhìn đối phương, sau đó bật cười rồi cất giọng trầm khàn nói: "Tiểu Lục Tân, đừng nghĩ về chuyện cũ suốt như thế. Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu, ngươi quên mất một số chuyện âu cũng là may mắn..."
Lục Tân im lặng một lúc rồi cất lời: "Ngươi đừng hơi tí lại trích dẫn lời thoại trong phim ngày xưa được không? Hồi đó ta cũng xem mà..."
"Hừ, chán ngắt!"
Tiểu Lộc nói sang chuyện khác: "Mấy hôm nữa ngươi đến đây ăn sủi cảo nhé? Bây giờ có thể cho trứng gà vào nhân!"
Lục Tân cũng vui hơn, gật đầu đồng ý: "Được!"
"Rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì ở cô nhi viện Trăng Máu?"
Lúc rời khỏi trường tiểu học Trăng Máu, Lục Tân vẫn lẳng lặng suy nghĩ vấn đề này.
Hắn còn nhớ rõ chi tiết mọi chuyện xảy ra lúc đó, cũng nhớ những việc xảy ra sau khi cô nhi viện Trăng Máu gặp chuyện không may, song trí nhớ đoạn giữa lại mơ hồ. Hắn vẫn luôn muốn làm rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, cho nên thỉnh thoảng hắn sẽ hỏi Tiểu Lộc, song cô không chịu nói, lúc nào cũng kể chuyện cười sứt sẹo để đánh trống lảng.
Thậm chí hắn từng hỏi người thân, nhưng người thân cũng không chịu nói.
Đến nỗi về lâu về dài, có đôi khi hắn không muốn nhớ lại nữa.
Nhiều lúc hắn chỉ cố gắng giúp đỡ Tiểu Lộc, vì hắn cảm thấy việc xây dựng lại cô nhi viện Trăng Máu là chuyện của hai người.
Mình có người thân bên cạnh nên không thể sống ở cô nhi viện giúp đỡ, chỉ có thể kiếm nhiều tiền hơn.
Trước đây hắn cảm thấy cuộc sống như vậy rất áp lực, không có điểm cuối, nhưng cuối cùng thì bây giờ cũng thấy hi vọng.
Hắn có thể làm việc kiếm tiền dựa vào chính mình, còn chuyện gì tuyệt hơn chuyện này chứ?
Hắn nghĩ vậy, tâm trạng dần khá hơn.
Sau khi đi qua mấy chặng đường, hắn lên xe buýt, trả một đồng xu.
Khi sắp tới nhà, hắn xuống trước một bến rồi đi tới một khu chợ trong hẻm.
Mỗi tối, vô số người tụ tập ở đây bán các loại rau và cả món ăn dân dã. Có rất nhiều người trong đô thị vệ tinh nghĩ mọi cách trồng rau. Có người xây vườn rau trong nhà hoang, có người thì đổ đất lên sân thượng, thậm chí còn có người chạy ra ngoài thành phố tự khai hoang trồng trọt ở ngoài nông trường thuộc thành phố Thanh Cảng, hoặc là đi săn thú hoang vào thành phố bán.
Phòng hành chính của đô thị vệ tinh thường mắt nhắm mắt mở, đôi khi còn bảo vệ.
Lục Tân mua vài thứ ở chợ, sau đó tay xách nách mang về khu nhà.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, cột đèn đường rất cao, cách một quãng xa mới có một chiếc, xung quanh vừa vắng vừa tối. Khi Lục Tân lên tầng, trong hành lang không hề tiếng động và ánh sáng. Tòa nhà này cũ lắm rồi, hơn nữa đô thị vệ tinh số hai ngày nay thuộc tình trạng nhiều nhà ít người, cho nên không có ai chuyển vào đây sinh sống. Trước kia cũng có mấy nhà, nhưng họ dần dọn đi rồi.
Thang máy không được sửa chữa nên Lục Tân leo thang bộ lên tầng bốn.
Hắn vừa rẽ vào góc đã thấy ánh đèn ấm áp rọi ra từ phòng 401, cùng với tiếng mắng chửi của ba hắn.
"Con ranh chết tiệt kia, ngươi cút về đây cho ta xem ta có chém ngươi không!"
Ba hắn đang đứng trước cửa mắng to, mặt mày xanh mét, biểu cảm giận dữ, mặt nhăn mày nhó, hai mắt đỏ ngầu.
Còn em gái hắn thì đang bò qua bò lại trên trần hành lang, đồng thời đốp chát lại: "Không đấy, ngươi có giỏi thì ra đây..."
"Ngươi về đây xem ta có băm vằm ngươi không..."
“Ha ha ha ha ha ha, ngươi có giỏi thì ra đây mà đánh ta nè..."
Ba hắn nổi giận: "Hừ..."
Em gái không chịu lép vế: "Xì..."
Lục Tân thở dài, vừa cảm nhận bầu không khí gia đình ấm áp vừa lững thững đi tới.