Mặt Trăng Đỏ

Chương 546: Năng Lực Của Quái Vật

Chương 546: Năng Lực Của Quái Vật


“Quả nhiên, loại quái vật thật sự tồn tại này không thể bị giết chết dễ dàng như vậy…”
Lục Tân thầm kết luận trong lòng, đồng thời rút ra một khẩu súng khác từ trong túi của mình.
Đây là một khẩu súng đen tuyền với họa tiết chữ Q phức tạp trên thân súng. Với sức chứa mười lăm viên đạn, nó nặng hơn khẩu súng lục ổ quay rất nhiều. Tương tự, dù là những linh kiện tinh vi hay là thân súng trơn láng của nó đều cao cấp hơn nhiều so với súng lục ổ quay.
Đây là khẩu súng mà Bộ trưởng Thẩm đã tặng cho Lục Tân khi hắn còn ở Thanh Cảng, vì nó quá đẹp nên thường ngày Lục Tân không nỡ dùng đến.
Tuy nhiên, lúc này hắn cũng không vội nổ súng.
Bên trong khẩu súng đều là đạn đặc biệt, dùng một viên là bớt đi một viên, và mỗi viên đều rất đắt tiền.
Hắn chỉ có thể đến thật gần, tìm ra điểm sơ hở rồi mới bắn một phát súng.
“Pằng pằng pằng pằng!”
Cao Đình rõ ràng không thèm quan tâm đến những điều này, cô ta vừa lao về phía con quái vật vừa điên cuồng nổ súng…
Lục Tân trông thấy sau khi phát hiện nổ súng là vô dụng, cô ta đã lấy ra một quả táo màu xanh…
“Bịch…”
Nhưng cô ta còn chưa kịp giơ tay ném quả táo đi, thì bánh xe đột nhiên khẽ xoay khiến cô ta ngã xuống đất, đang lao đi như vậy mà bị ngã, thật sự không hề nhẹ, Lục Tân lập tức cảm thấy kinh ngạc, kỹ năng lái xe của người phụ nữ này thật sự rất tốt, hắn đã chứng kiến suốt dọc đường, mặc dù một tay không ngừng nổ súng, thậm chí còn lấy ra một quả táo nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi bị ngã chứ.
“Ha ha ha…”
Còn chưa kịp suy nghĩ gì, thì hắn đột nhiên nhìn thấy Cao Đình ngã dưới đất lập tức ngẩng mặt lên.
Trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười quỷ dị, khóe miệng nhếch sang hai bên.
Đó là điệu cười của những kẻ điên…
“Đây chính là sự khác biệt giữa một con quái vật có cơ thể vật lý và một con quái vật không có cơ thể vật lý ư?”
“Rõ ràng là hắn không thấy bất kỳ hành động gây ô nhiễm nào của con quái vật này, nhưng cô ta đã bị ô nhiễm?”
Nghĩ đến đây, Lục Tân cũng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Có thể là vì khoảng cách được rút ngắn, nên Lục Tân đã có thể nghe rõ tiếng vĩ cầm.
Hình như máu trong cơ thể đang chảy rất nhanh, như những con ngựa hoang chạy loạn trong huyết quản, ra sức đổ về đại não, đồng thời tay chân hắn cũng trở nên mềm nhũn, rõ ràng là bước chân rất vững vàng, nhưng lại cứ như giẫm lên khoảng không.
Chân, bàn chân và cơ thể dường như đều có sinh mệnh riêng và chúng không còn nghe lệnh của đại não nữa.
Nói cách khác, đại não đã bị chiếm giữ bởi tiếng đàn, bị ngăn cách với cơ thể bởi một lớp vô hình nào đó.
“Ha ha ha…”
Lục Tân nghe thấy tiếng cười khẩy ở đâu đây, sau đó hắn mới phát hiện thực ra tiếng cười đó là của chính mình.
Hắn sắp ngã xuống đất.
“Mình không thể bị ngã được!”
Ý nghĩ này chợt vụt lên trong tâm trí Lục Tân.
… Nếu không chiếc xe sẽ bị trầy mất!
Hắn bất ngờ buông lỏng tay cầm ga, sau đó chống một chân xuống đất, miễn cưỡng khống chế cơ thể.

“Vậy đây chính là năng lực của con quái vật..."
"Nó có thể điều khiển cơ thể của mình?"
"Không phải, nó xâm chiếm vào bên trong não bộ, sau đó mới giành quyền kiểm soát cơ thể..."
“Có thể nói, bên trong đại não có một bộ phận điều khiển cơ thể phát ra tiếng cười. Khi tiếng đàn trực tiếp xâm nhập vào bộ phận này, mình sẽ cười mất kiểm soát, bước tiếp theo, cơ thể cũng sẽ bị khống chế.”
"……"
Lục Tân vừa mới nghĩ thoáng qua, lập tức có một cảm giác mà trước đây hắn chưa từng trải qua ập tới.
Giống như có một luồng ý thức xâm nhập vào bên trong sau đó dần chiếm cứ não bộ của hắn. Cho dù lúc này Lục Tân vẫn đang tỉnh táo, nhưng ý thức càng lúc càng xa rời cơ thể.
Hắn còn có thể nghe thấy chính bản thân đang phát ra tiếng cười lạnh.
Cách đó không xa, Cao Đình đang ngã xuống đất rồi loạng choạng đứng dậy, nhưng miệng không ngừng phát ra tiếng cười quái dị. Cơ thể cô giống như một con rối đang bị điều khiển với nhịp độ vô cùng chênh lệch.
Cô cảnh giác nhìn Lục Tân với ánh mắt vừa u ám vừa ác ý, nhất là khi cô nâng súng, chĩa súng vào chính mình. Dường như cô ta đã có ý định này từ lúc nhặt súng lên.
Cô đang bị con quái vật bên trong đại não của mình điều khiển…
Lúc này, Lục Tân vô cùng tỉnh táo, hắn dễ dàng lí giải được vấn đề này.
Vì Cao Đình đang bị một tên điên điều khiển, nên rất có thể cô sẽ tự tấn công bản thân giống như chúng.
Điều này sẽ rất nguy hiểm...
Trước mắt Lục Tân xuất hiện thêm một cái bóng xếp chồng lên, ý thức của hắn dường như đang bị dồn nén đến cực độ.
Dù đang bị cái bóng đè ép như vậy, hắn vẫn có thể nhìn thấy em gái của mình đang bò xung quanh hắn. Sau đó con bé lao lên phía trước, ngáng chân hai tên điên đang áp sát hắn, khiến chúng ngã sấp lên nhau, hai chân xoắn lại như bánh quai chèo.
Lúc này, Lục Tân vô cùng tin tưởng vào em gái của mình.
Đó là lý do vì sao con bé có thể thoải mái đối phó với những tên điên xung quanh, cho dù đại não của hắn đang bị kiểm soát, nhưng con bé vẫn không hề bị ảnh hưởng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất