Chương 56: Gia Đình
Ba lại nổi giận, đây là chuyện bình thường.
Hầu như chẳng có lúc nào là ba không nổi giận. Hơn nữa, ba cứ tức giận là lại đánh người, không chỉ đánh mẹ mà còn đánh em gái, có điều ba ít khi đánh mình. Vì mỗi lần ba định động vào mình, mẹ sẽ nổi giận, mà lần nào mẹ giận cũng có thể dọa ba. Nhưng điều khiến Lục Tân khó hiểu là hầu như mẹ chẳng ngăn cản hoặc dọa ba.
Nhưng lần này thật kỳ lạ, không ngờ em gái lại dám cãi lại.
Trước đây, hễ con bé chọc giận ba là lập tức lẻn đi mất hoặc là trốn tránh.
"Con ranh chết tiệt kia, ngươi chán sống rồi!"
Vì em gái đốp chát thẳng thừng nên ba càng giận hơn, nóng nảy đi lòng vòng trong phòng, ánh mắt như muốn cắn người vậy. Hắn hùng hổ mắng: "Ngươi đừng tưởng mình ăn vụng bên ngoài, có tí sức lực thì dám đốp chát. Ngươi dám giấu ta ăn mấy thứ kia... Ngươi có giỏi thì đừng bao giờ về nhà nữa! Nếu ngươi về thì ta nhất định sẽ cho mày nhớ đời..."
"Không về thì thôi!"
Em gái treo mình trên trần nhà, mái tóc đen rối bù, hung hăng cãi lại: "Chờ ta lớn sẽ đến lượt ngươi..."
"Ngươi cảm thấy mình vẫn còn cơ hội lớn lên chắc?"
"Khi nào ta lớn, ta nhất định phải xé nhỏ ngươi làm búp bê..."
"Hừ..."
"Xì..."
"Haiz..."
Lục Tân vừa nghe bọn họ cãi nhau ầm ĩ vừa thong thả đi tới trước căn phòng.
"Ngươi còn biết trở về?"
Thân hình cao lớn của người ba chắn ánh đèn trong phòng, tựa như bóng tối dày đặc và đẫm máu.
Khi nhìn thấy Lục Tân, ba hắn càng giận hơn, nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt hung bạo.
Lục Tân cúi đầu đáp: "Ta mua thức ăn về!"
Dường như ba hắn thoáng sửng sốt, giận nhưng không có chỗ xả.
Lục Tân giơ tay trái lên: "Ta còn mua cho ngươi một chai rượu!"
Khuôn mặt dữ tợn của người ba chợt cứng đờ trong nháy mắt.
Lục Tân chậm rãi ngẩng đầu nhìn ba mình: "Hôm nay chúng ta có thể yên tĩnh ăn cơm được không ba?"
Ba hắn lặng thinh chốc lát, rõ ràng vẫn còn giận.
Nhưng ba hắn không mắng chửi như trước kia.
"Được, bà Trần à, ngươi sang đây đi. Sau này chúng ta là hàng xóm. Có câu "bà con xa không bằng láng giềng gần", mọi người nên chăm sóc lẫn nhau mới phải... Không sao không sao, không phiền. Hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác ta sẽ tới chơi..."
Trong phòng khách, mẹ Lục Tân trang điểm khéo léo và tao nhã đang gọi điện thoại, có điều lần này bà gọi khá nhanh. Bà mỉm cười nhẹ nhàng, dựa vào bệ cửa sổ, khẽ nói: "Ngươi còn chờ gì nữa, không cho hai con vào nhà à? Ôi chao, hôm nay ngươi mua nhiều thức ăn thế, thịnh soạn ghê! Mau vào nhà đi, cả nhà đang đợi ngươi về ăn cơm đấy! Vì ngươi mà ta thất lễ trước mặt bạn bè rồi..."
Người ba lặng thinh, lạnh lùng nhường đường.
Lục Tân xách thức ăn vào nhà, em gái thì vẫn ở ngoài hành lang, cảnh giác nhìn ba.
Mẹ giúp cả nhà trải khăn ăn, sau đó nhìn thức ăn Lục Tân mua về, mỉm cười hỏi:
"Hôm nay trông con rất vui, tới cô nhi viện à?"
Lục Tân gật đầu, đặt đồ xuống.
Ba hắn và cô em gái ngoài hành lang đều đột ngột nhìn sang khi nghe thấy ba chữ "cô nhi viện" bằng ánh mắtrất kỳ lạ.
Một lát sau, mẹ Lục Tân cầm thức ăn mà hắn mua về đi xử lý, ba và em gái cũng ngồi vào bàn.
Bữa cơm này rất yên tĩnh, nhưng đó là sự yên tĩnh hiếm hoi.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng ba mẹ và em gái hắn lại lén lút nhìn nhau, sau đó lộ vẻ mặt quái dị.
Sau bữa cơm, Lục Tân đi xuống tầng, thong thả vận động….
Lần trước, hắn đã giải quyết nguồn gây ô nhiễm đặc biệt số 041 nhờ sự giúp đỡ của em gái. Nhưng sau khi xong việc, hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thậm chí hôm sau còn bị đau lưng. Hắn biết nguyên nhân là do mình ít rèn luyện nên lần nào làm nhiệm vụ cũng rất mệt. Vì thế, bắt đầu từ lúc đó, hắn hình thành thói quen xuống nhà vận động sau bữa ăn để nâng cao thể chất.
Nào là bật mấy lần, nhảy mấy lượt, chạy một trăm mét nhiều lần. Lục Tân cảm thấy mình rất cố gắng.
Nhất là sau khi tìm được công việc dọn dẹp nguồn ô nhiễm, hắn cảm thấy tràn đầy hi vọng.
Đến cả vầng trăng đỏ trên không bầu trời cũng trở nên sinh động.
Sau một hồi chạy bộ, Lục Tân đang cân nhắc xem có cần hít đất mười lần hay không. Đúng lúc này, trăng máu lóe sáng.
Đột nhiên, có một con dao găm phóng ra từ trong góc tối.
Gần như con dao găm này không phát ra bất kỳ tiếng động nào, song tốc độ cực nhanh, thoắt cái đã cắm phập tới chân Lục Tân.
Lục Tân giật mình, chỉ kịp xoay người.
Thậm chí lúc hắn chưa xoay người, con dao găm kia đã phóng tới trước mặt hắn.
Có điều nó không làm hắn bị thương.
Em gái nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cột đèn đường, thoắt cái đã bắt lấy con dao găm.
"Kẻ nào?"
Đến lúc này Lục Tân mới kịp lên tiếng, cảnh giác nhìn bóng tối.
"Ha ha, quả nhiên không hổ là năng lực cùng hệ với ta, phản ứng nhanh lắm!"
Nơi Lục Tân đang nhìn không có ai cả, nhưng có một giọng nói vang lên trong bóng tối sau lưng hắn. Lục Tân lại quay đầu thì thấy một người đang chậm rãi bước từ trên tòa nhà xuống. Hắn đi như bước trên đất bằng, tới độ cao cách mặt đất một mét mới nhẹ nhàng nhảy xuống đất, sau đó đứng thẳng.