Chương 555: Bị Xước Xe
Tuy nhiên, từ màn hình giám sát nội bộ vẫn chưa bị ngắt có thể thấy trong hành lang lúc này vắng tanh không một bóng người.
“Cộc… Cộc…”
Tiếng bước chân không ngừng vang lên rồi dần dần đến gần, như thể đang giẫm lên trái tim của bọn họ.
Cuối cùng, tiếng bước chân đến bên cửa rồi tạm thời biến mất.
Tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía cửa, bọn họ cảm giác giống như có ai đó đang đứng ở cửa lặng lẽ nhìn họ.
Tuy nhiên, họ không nhìn thấy bất cứ ai ở đó.
Bầu không khí đè nén đến điên cuồng, người đàn ông trung niên có chòm râu bạc tỏ ra kinh hãi khác thường rồi bất ngờ bước ra ngoài.
Ông ta giơ bàn tay lên cao rồi đập mạnh vào một cái nút màu đỏ tượng trưng cho “cực kỳ nguy hiểm”.
Lúc này, khuôn mặt ông ta trông rất hung dữ, ông ta quyết tâm hủy diệt tất cả mọi thứ.
“Tách tách…”
Chỉ có điều, khi ông ta đập mạnh vào cái nút màu đỏ, trong không khí bỗng vang lên một âm thanh lanh lảnh.
Giống như có ai đó đang nhẹ nhàng khép một chiếc kéo.
Máu tươi bắn tung tóe, cổ tay người đàn ông này sượt qua bàn làm việc rồi rơi thẳng xuống đất. Lúc này ông ta mới nhận ra việc ấn cái nút màu đỏ vừa rồi thực ra chỉ là ảo giác, bàn tay ông ta đã rời khỏi cổ tay, rơi bịch xuống đất rồi khẽ run rẩy.
Mặt cắt nhẵn nhụi và đẹp đẽ khác thường.
“Á á á…”
Tất cả mọi người trong Viện nghiên cứu đều hoảng sợ la hét rồi bắt đầu xô đẩy nhau để bỏ chạy.
Nhưng trong cơn hoảng loạn, tiếng bước chân giòn giã và vui tai đó lại vang lên một lần nữa.
Tiếng bước chân vang lên ở khắp nơi, tựa hồ có ai đó đang bước đi tao nhã và thong dong trong đám người đang hoảng sợ này.
Thế là, trong số những người đang hoảng sợ bỏ chạy, có người bất ngờ ngã xuống đất rồi trừng mắt nhìn hai chân mình vẫn đang đứng trên mặt đất, có người kinh hãi nhìn vào tấm kính phía đối diện và phát hiện trong tấm kính là hình ảnh chính mình với cổ họng đã xuất hiện một vết cắt rất ngay ngắn, có người vội vàng rút súng, nhưng đột nhiên phát hiện những ngón tay của mình đã biến mất từ khi nào, chỉ có máu tươi đang không ngừng chảy ra từ chỗ ngón tay bị cắt đứt.
…
Cộc cộc cộc…
Tiếng bước chân ưu nhã và mê người vang lên ở mọi ngóc ngách của phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm, mỗi nơi nó đi qua đều lập tức xuất hiện những đóa hoa rực rỡ đang nở rộ.
Giống như một bức tranh sơn dầu được vẽ bằng máu tươi.
…
“Trưởng đoàn, trưởng đoàn, ngươi đang ở đâu?”
“Trưởng đoàn, mau trả lời đi, bọn ta đến giúp ngươi đây…”
“Tiểu Lục ca, Tiểu Lục ca, ngươi có ổn không?”
Những tiếng gọi hoảng sợ và đầy quan tâm, xen lẫn với tiếng rồ ga của xe máy, tiếng súng rải rác và tiếng gầm rú như dã thú của những kẻ điên vang lên từ đằng xa.
Cuối con phố dài, sau làn sương mờ ảo có một nhóm tài xế già đang lái mô tô, họ vừa hét gọi vừa tìm kiếm khắp con phố đổ nát.
Khi thấy cảnh tượng cuối con phố này, ai nấy đều không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
Họ thấy một khu vực lộn xộn và đầy máu me.
Những khối thịt vụn phủ kín mặt đất hàng chục mét như một bức tranh sơn dầu nghệ thuật hành vi trừu tượng.
Lấy bức tranh sơn dầu làm trung tâm, sắt thép, cây cối và ống nhựa xung quanh đều bị biến dạng rõ rệt.
Trên mặt đất cũng có rất nhiều vết cào được tạo ra bởi một vật thể vừa sắc bén vừa cứng rắn.
Trưởng đoàn đang ngồi đờ đẫn trên mặt đất, hai tay đặt trên đầu gối, mười ngón tay biến dạng bất thường như thể bị người ta ra sức bẻ gãy, khuôn mặt cô ta lúc này trông mờ mịt xen lẫn trống rỗng.
“Trưởng đoàn, ngươi không sao chứ?”
“Trưởng đoàn, sao tay ngươi lại bị như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một nhóm tài xế già vội nhảy khỏi xe máy, lần lượt vây lại rồi hoảng sợ hét toáng lên.
Lúc này, Lão Chu cũng hỏi với vẻ lo lắng:
“Tiểu Lục ca đâu rồi? Hắn không sao chứ?”
“Ta không sao!”
Trong căn phòng trống cách đó không xa vang lên tiếng trả lời của Lục Tân, có điều giọng nói của hắn hơi trầm.
Lão Chu vội chạy về phía căn phòng trống, ông ta nhận ra nơi đó ban đầu là một cửa hàng, cửa sổ lớn gần góc phố đã bị đập vỡ. Lúc này, Lục Tân đang ngồi xổm trước chiếc mô tô của mình, dùng một miếng giẻ vừa nhặt được lau từng chút một.
Lão Chu lo lắng bước về phía trước rồi run giọng hỏi:
“Tiểu Lục ca, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao…”
Lục Tân cất giọng trầm thấp với cảm xúc hơi đè nén:
“Có điều, mô tô đã bị xước rất nhiều chỗ…”
“A, chuyện này…”
Lão Chu cảm thấy hơi mờ mịt, không kịp phản ứng.
Một lúc lâu sau, ông ta mới cẩn thận hỏi Lục Tân - người đang cau mày lau xe:
“Vừa rồi…Làm sao vậy?”
“Cũng không có gì.”
Lục Tân ngẩng đầu nhìn ông ta, hắn nói với vẻ mặt không vui:
“Ta và trưởng đoàn cùng đến chỗ này, sau đó bọn ta nhìn thấy một con quái vật có hình dạng giống như bộ não. Chính con quái vật này đã chơi vĩ cầm và khống chế những kẻ điên. Bọn ta đã giải quyết con quái vật, chỉ có điều lúc đó vì vội quá nên ta đã không dừng xe đàng hoàng được, ngươi nhìn xem…Chiếc xe đã bị xước thành như vậy.”
Lục Tân đau lòng chạm vào những vết xước trên thân xe, tâm trạng của hắn càng chùng xuống.