Chương 556: Nửa Chiếc Xe Tải Đồ Tầm Hoang
“Chỉ…Chỉ vậy thôi sao?”
Lão Chu cảm thấy có gì đó không đúng.
Ông ta có cảm giác những gì Lục Tân vừa nói không mấy liên quan tới cảnh tượng đẫm máu ở đây…Nhưng ông ta không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.
…
“Vấn đề tạm thời đã được giải quyết!”
“Mau giết sạch những kẻ điên còn lại rồi đánh xe ra ngoài…”
Cùng lúc này, trưởng đoàn bị tiếng hét của họ làm cho tỉnh táo trở lại, cô ta ra lệnh với giọng khàn đặc.
Không cần trưởng đoàn nhắc nhở, họ vội dìu Trưởng đoàn lên ghế sau một chiếc mô tô, cắt một người lái xe đưa cô ta rời khỏi thị trấn này.
Ngoài ra, cũng có người lao đến và muốn lái chiếc mô tô của Lục Tân.
“Đừng…”
Lục Tân vội từ chối, bày tỏ bây giờ mình không cần hưởng đãi ngộ của một thương binh.
Vì muốn tự lái xe, hắn đã bước lên xe, liếc nhìn hiện trường đẫm máu này lần cuối rồi tạch tạch tạch lái xe chạy theo phía sau họ.
Lục Tân đã nhìn thấy sự hỗn loạn trên đường ra khỏi thị trấn.
Rất nhiều xác chết nằm la liệt trên mặt đất, tất cả đều do những kẻ điên để lại trước đó.
Trong số những người xấu số kia, có một số người bị đè bẹp đầu. Có những vệt máu bắn lên những tòa nhà hoặc trụ điện gần đó, một số người đang ôm nhau, cơ thể của cả hai đều bị cắn nát. Một số người đi lang thang trong vô thức, một số người đang ngồi thất thần bên vệ đường.
Hắn không thể xác định có bao nhiêu kẻ điên trong thành phố, theo như phỏng đoán chủ quan, chắc có khoảng hai trăm trở lên.
Nhiều kẻ điên tập hợp lại với nhau như vậy thực sự vô cùng đáng sợ.
Nhưng sau khi chúng bị phân tán, số còn lại cũng không quá nhiều.
Lúc này, đoàn xe đã cắt ra bảy tám người tương đối dạn dĩ, mỗi người đều cầm súng, khi nhìn thấy những kẻ điên đi lang thang hoặc ngồi thẫn thờ bên vệ đường, họ sẽ tiến lên cho chúng một phát súng, cố gắng loại bỏ mọi mối đe dọa để những chiếc xe có thể dễ dàng lái ra ngoài.
“Phải giết sạch những kẻ còn sống ư?”
Lục Tân tăng tốc, hỏi Lão Chu - người đang ngồi với hai chân bắt chéo trên ghế sau của một chiếc mô tô ở phía trước.
Lão Chu sững sờ giây lát rồi vội gật đầu:
“Đúng vậy, nếu không lát nữa chúng lại phát điên lên thì làm sao?”
Lục Tân hơi do dự, hắn không xác định mình có nên hỏi điều này hay không.
Nhưng hắn vẫn hỏi:
“Chẳng phải một tên điên có giá hơn một trăm liên minh tệ sao?”
Lão Chu nghe hắn hỏi vậy liền nhăn mặt:
“Lục…Tiểu Lục ca, ngươi thật sự coi đây là một cuộc làm ăn sao?”
Lục Tân lắc đầu, không hỏi nữa.
Đoàn xe của người ta coi an toàn là ưu tiên hàng đầu, nếu mình yêu cầu họ bắt sống những kẻ điên để bán lấy tiền thì rất quá đáng…
Muốn trách, thì chỉ có thể trách mình vừa rồi đã lỡ tay giết chết địa não chơi vĩ cầm kia.
…
Đám người Lão Chu đưa Trưởng đoàn và Lục Tân ra khỏi khu phế tích của thành phố này trước để cùng hội họp với đám người trẻ tuổi Tiểu Chu. Sau đó mới bố trí nhân lực lần lượt vào thành phố để đánh những chiếc xe tải lớn ra ngoài.
Lần này, cuộc tấn công của những kẻ điên đã khiến họ tổn thất hơn hai mươi người. Tuy nhiên, những người còn lại được phân công lái những chiếc xe này vẫn không thành vấn đề.
Họ tìm một khoảng đất trống bên ngoài thành phố rồi hạ trại, đun nước nóng, băng bó vết thương và đếm số lượng người và đỗ xe.
Lục Tân cảm thấy rất dễ chịu khi thấy họ bận rộn liên tục.
Những người bôn ba trong vùng hoang dã thực sự có lòng dũng cảm và tố chất cao hơn người bình thường rất nhiều. Trải qua những chuyện hết sức kinh hãi và tổn thất đến hai mươi mấy người bạn đồng hành, đổi lại là người bình thường, có lẽ đã khiếp sợ đến nỗi lâm bệnh nặng. Nhưng những tài xế già này vẫn có thể bình tĩnh cứu hàng, dựng trại, bố trí nhân lực canh gác, thật sự rất khá.
Lục Tân cảm thấy mình thật vụng về không thể giúp gì cho họ nên đành ngồi trong lều và lấy sổ nhỏ ra.
Đã giải quyết một con quái vật đại não và hai kẻ điên dị dạng…
Tiêu hao: Ba viên đạn đặc biệt, ba trăm viên đạn 3 mm chuyên dụng cho chó robot…
Thu nhập không xác định: Nửa chiếc xe tải đồ tầm hoang…
…
Sau khi ghi được vài mục, tay Lục Tân khẽ run.
Lục Tân vừa ngẩng đầu liền trông thấy chiếc mô tô của mình, lại buồn bực.
“Tiểu Lục ca, ngươi có muốn uống nước không?”
“Tiểu Lục ca, ngươi có muốn ta chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn không?
“Tiểu Lục ca, vừa rồi ngươi có bị thương ở đâu không, có muốn uống penicillin không?”
Chỉ những tài xế hơi lớn tuổi mới được sắp xếp vào thành phố để đánh xe ra ngoài. Vì vậy, Tiểu Chu chỉ ở lại trong trại hỗ trợ điều phối việc đỗ xe, chuẩn bị đun nước nấu ăn, dựng lều và chăm sóc những người bị thương.
“Không cần, thực ra ta không sao, ngươi hãy đi chăm sóc những người bị thương kia đi.”
Khi hắn hỏi lần cuối, Lục Tân cất cuốn sổ nhỏ đi rồi trả lời.
“Ồ, được rồi…”
Tiểu Chu cúi đầu ủ rũ quay về, nhưng sau đó hắn lại không nhịn được xoay người và hỏi:
“Tiểu Lục ca, vừa rồi…Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thực ra bây giờ ta cũng không rõ lắm.”
Đã có rất nhiều người hỏi câu này, nhưng Lục Tân vẫn lắc đầu.