Mặt Trăng Đỏ

Chương 560: Đi Tố Cáo

Chương 560: Đi Tố Cáo


Nhìn cô cầm bình rượu quay người rời đi, Lục Tân trầm mặc một lúc.
“Đợi chút.”
Hắn đột nhiên nói.
Cao Đình chần chừ quay người lại, biểu tình có chút nghi hoặc.
Trước tiên, Lục Tân giở quyển tập nhỏ của mình ra, loạch xoạch viết mấy chữ “Kết quả điều tra đã xác nhận”.
Sau đó hắn mới gập quyển sổ lại, như có suy nghĩ ngẩng đầu lên, nói:
“Điều tra đã kết thúc rồi, nhưng ta vẫn còn hai vấn đề.”
“Thứ nhất.....”
Hắn nghiêm túc nhìn Cao Đình, nói:
“..... Cơ thể của ngươi không hề ô uế, vì ngươi có bệnh cho nên mới có cách nghĩ như thế.”
Cao Đình rõ ràng có chút kinh ngạc, không biết nên lí giải câu nói này như thế nào.
Hình như là đang chửi người, nhưng dáng vẻ lúc người này thốt ra câu nói kia lại bất giác khiến cô nhận được cảm giác an ủi.
“Thứ hai…”
Lục Tân nghĩ ngợi một chút rồi mới thản nhiên nói:
“..... Người mời ta đến đây chính là lão Chu và tiểu Chu, bọn họ rất lo lắng cho ngươi.”
Cao Đình không nói gì, cho dù Lục Tân không nói cho cô, cô đương nhiên cũng đoán ra được.
Lục Tân cười cười, sau đó nói:
“Bọn họ mời ta đến là để chữa cho cô, chứ không chỉ là để điều tra vấn đề.”
---
Mặt trăng đỏ lên cao, bầu không khí trở nên ngưng đọng lại từ lúc nào không hay, âm thanh xung quanh dường như ngày càng xa cách.
"Vậy ngươi....."
Một lát sau, Cao Đình mới ngập ngừng nói, cô có chút không hiểu ý của Lục Tân.
Lục Tân lúc này trông có vẻ rất nghiêm túc, hắn dùng ngón tay trỏ nâng kính mắt lên, rồi cúi đầu lật xem những nội dung mình đã ghi lại lên cuốn sổ nhỏ trước đó, nói:
"Bây giờ ta có thể chắc chắn rằng ngươi thực sự đã bị ô nhiễm. Chỉ có điều, ta chưa từng tiếp xúc với loại ô nhiễm này trước đây, nói đúng ra..... là ngươi đã tự làm ô nhiễm chính mình nên mới có loại triệu chứng này."
Hắn nói một cách đầy nghiêm túc.
Cao Đình quả thực đã xuất hiện triệu chứng ô nhiễm. Lúc đối phó với quái vật đại não trước đó, cô có thể không bị tác động bởi quái vật, hay nói cách khác là có thể làm suy yếu tác động đó, khi một ý tưởng được đưa vào não, cơ thể lại chấp hành khác đi.
Đây là một trạng thái hết sức kỳ lạ và rắc rối.
Mà sở dĩ cô có trạng thái này là bởi cô đã bị ô nhiễm.
Vấn đề nằm ở chỗ nội tâm cô ấy.
"Đợi chút....."
Cao Đình ngây ra một lát mới phản ứng lại:
"Những gì ngươi nói là thật sao?"
Lục Tân rất nghiêm túc gật đầu.
Cao Đình cười gượng, nói:
"Hai người phía Lão Chu cho ngươi bao nhiêu để ngươi giúp ta vậy?"
"Bao ăn, bao ở, bao dầu."
Lục Tân nói:
"Sau đó, ta sẽ được chia một nửa số tiền mà bọn hắn kiếm được."
Cao Đình sững người trong giây lát, cười khổ:
"Ngươi có biết chuyến đi xuống đây lần này của bọn hắn nhiều nhất cũng chỉ kiếm được một nghìn tám trăm tệ thôi không?"
Lục Tân nói:
"Cũng đâu có ít, trước ta làm ở công ty một tháng cũng chỉ một nghìn tệ."
"Chuyện này....."
Cao Đình im lặng một lúc, vẻ mặt cô trở nên hơi phức tạp. Qua một lát cô nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn ngươi. Nhưng ngươi không giải quyết được vấn đề của ta đâu. Tuy ta có thể thấy ngươi không phải là một người bình thường, nhưng chuyện này người khác vốn dĩ không thể nào khống chế được. Ta không muốn để các anh em biết chuyện, cũng không muốn vì nó mà cắt đứt đường sống của đội xe chúng ta, dù sao....."
Cô chầm chậm lắc đầu, nói:
"..... Cũng là do ta tự nguyện."
Lúc nói ra lời này, sắc mặt cô có chút không được tự nhiên, nhưng cô chỉ có thể nói như vậy. Ở vùng hoang dã, cô đã gặp gỡ rất nhiều tinh thần khí phách như thế, những người trẻ tuổi cảm thấy phẫn nộ vì điều bất công trên đường, mà thường thì kết thúc của họ sẽ không mấy tốt đẹp.....
Vùng hoang vốn dĩ không phải là nơi sinh ra anh hùng.
"Ngươi không phải."
Lục Tân nhìn vào ánh mắt thầm né tránh của cô, nói:
"Nếu ngươi tự nguyện thì sẽ không mắc phải căn bệnh này."
"Cũng có gì khác nhau đâu chứ?"
Cao Đình trầm mặc một lát rồi nói:
"Chuyện này vốn không thể nói rõ, cũng không ai quản được....."
"Ta cũng đã từng gặp những chuyện khó nói rõ như vậy, nhưng chuyện này của ngươi có thể làm rõ được mà."
Lục Tân nhìn về phía Cao Đình, nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Những gì ngươi nói, ngươi làm, còn có những gì ngươi lo lắng ta đều có thể hiểu, nhưng ta vẫn muốn nói rằng điều này là sai, cách làm của hắn là sai, suy nghĩ chấp nhận số phận này của ngươi cũng sai, cho nên ta sẽ....."
Có lẽ là thấy sắc mặt của hắn quá nghiêm túc, Cao Đình đột nhiên có chút lo lắng.
Cô lo rằng Lục Tân thật sự đi làm những chuyện này, dù sao những thiếu niên khác có thể sẽ phải tự bỏ mạng.
Mà cô đã từng thấy sự đáng sợ của việc trước mắt, vì vậy.....
Đúng lúc cô đang muốn xua tan suy nghĩ của chàng trai trẻ này, thì cô lại nghe hắn tha thiết nói:
"Ta sẽ giúp ngươi báo cáo hắn!"
"....."
Trưởng đoàn khó hiểu hỏi:
"Báo cáo?"
Lục Tân rất nghiêm túc:
"Đúng!"
Trưởng đoàn nhất thời đều không kìm được mà bật cười, nói:
"Nếu báo cáo mà giải quyết được vấn đề thì trên đời này đâu còn có nhiều chuyện như thế chứ?"
Cô thả lỏng người là vì cô cho rằng chàng trai trẻ này đang nói đùa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất