Chương 566: Nhóm Địa Ngục
Ngay sau đó, một cuộc điện thoại được mã hóa đã được gọi đến một phòng họp được trang trí vô cùng sang trọng.
Một số người đã ngồi trong phòng họp không có ánh sáng này từ lâu, họ im lặng giống như những pho tượng điêu khắc. Điện thoại reo ba lần mới có người giơ tay và nhấn nút tăng âm lượng, giọng nói lo lắng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của người đàn ông vang lên trong văn phòng:
“Ta đã đến căn cứ phòng thí nghiệm ở thị trấn Bạch Tháp, xác nhận căn cứ phòng thí nghiệm đã bị phá hủy.”
“Không rõ kẻ đột nhập.”
“Không rõ phương thức đột nhập.”
“Không có người may mắn sống sót.”
“Xác nhận các bí mật then chốt đã bị mất.”
“Ổ cứng camera giám sát đã bị hủy, không thể xem lại camera, nhân viên kỹ thuật đang nghĩ cách khôi phục.”
“Điều duy nhất có thể xác định vào lúc này chính là sự việc này hẳn là có liên quan đến ‘vật liệu’ đã được chuẩn bị trước đó.”
“Từ các dấu vết ở bên ngoài thành phố có thể xác định, ‘vật liệu’ đã rời đi ngay trong đêm, chúng đang di chuyển đến thành phố trung tâm.”
Trong phòng họp, những người ngồi trong bóng tối như những pho tượng đều im lặng lắng nghe, không một ai lên tiếng, nghe xong tất cả báo cáo, một người trong số đó vươn tay cúp điện thoại rồi khẽ lên tiếng:
“Nên phái ai đi xử lý chuyện này?”
“Người có thể phá hủy toàn bộ phòng thí nghiệm trong khi chúng ta không kịp có bất kỳ phản ứng nào nhất định là một kẻ không hề đơn giản.”
“Ta nghi ngờ đối phương ít nhất cũng là một dị biến giả giai đoạn thứ hai ổn định, hoặc là một dị biến giả cấp S.”
Phỏng đoán này khiến cho một số người trong phòng họp khẽ cử động thân thể một cách mất tự nhiên.
Một lúc sau, trong bóng tối, một người trông có vẻ bình tĩnh đã khẽ lên tiếng:
“Vì vậy, hãy điều động nhóm Địa Ngục sang bên đó đi.”
“Nhóm Địa Ngục ư?”
Người ngồi bên cạnh khẽ giật mình:
“Toàn bộ nhóm Địa Ngục? Hay chỉ một người nào đó trong nhóm Địa Ngục thôi?”
“Anh, Mê Tàng, Tâm Ma, điều động cả nhóm sang bên đó luôn.”
Người đàn ông bình tĩnh kia lại nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chúng ta cần đảm bảo nhiệm vụ của họ tuyệt đối không được có bất kỳ sơ hở nào.”
“Không cho chúng có thời gian chuẩn bị.”
“Căn cứ bị phá hủy cũng không sao, nhưng nhất định không thể gây ra biến cố lớn.”
Trong khoảng thời gian rất ngắn, họ đã nhanh chóng thống nhất ý kiến, sau đó đi qua các cửa khác nhau và lặng lẽ rời khỏi phòng họp này. Tổng cộng có bốn người, mỗi người đều bảo vệ bản thân rất tốt. Họ không chỉ đội mũ trùm đầu, đeo mặt nạ mà ngay cả đế giày cũng được đặc biệt làm dày lên để tránh cho người khác ghi nhớ chiều cao và hình thể của họ.
Sau khi tất cả rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại một người duy nhất.
Hắn im lặng một hồi lâu, sau đó chậm rãi lấy ra một điếu thuốc ngậm ở trên miệng rồi từ từ châm lửa.
Ánh lửa đã chiếu sáng khuôn mặt thanh tú với đôi mày đang khẽ cau lại và cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng lung linh của hắn...
...
“Đến thành phố trung tâm là an toàn...”
Khi đoàn xe rẽ vào con đường lớn vòng quanh chân núi, khoảnh khắc nhìn thấy những bức tường cao tọa lạc trên đồng bằng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ đã lái xe suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến thành phố trung tâm khi màn đêm sắp buông xuống.
Họ cảm thấy vô cùng may mắn, dù khởi hành gấp gáp một cách bất thường như vậy, nhưng vẫn không có ai bị bỏ lại phía sau, và cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào trên đường.
Đương nhiên, việc khởi hành gấp gáp không quản ngày đêm như thế này cũng khiến cho những tài xế già với thần kinh vốn căng thẳng này vô cùng mệt mỏi và kiệt sức.
“Bíp bíp…”
Có tiếng còi lanh lảnh vang lên ở phía trước, Tôn Cẩu Tử chạy mô tô vòng ra phía sau, hắn vừa thổi còi vừa hét lên:
“Thủ lĩnh nói, mọi người phải tranh thủ vào thành phố vệ tinh số bảy trước khi cầu treo bằng thép được hạ xuống lúc bảy giờ, hãy xốc lại tinh thần, vào thành phố rồi sẽ được nghỉ ngơi, rượu ngon, thức ăn ngon và nước nóng đều đang đợi sẵn, tuyệt đối đừng để mất phong độ vào phút chót...”
“Mau tỉnh lại đi, sắp đến nơi rồi...”
Lục Tân nghe xong liền đánh thức Lão Chu.
Dù sao thì Lão Chu cũng đã lớn tuổi, sắp không gắng gượng nổi khi phải lái xe liên tục như vậy. Do đó, Lục Tân đã mạnh dạn thay ông ta lái một đoạn cuối cùng. Kết quả không tệ, Lục Tân phát hiện mình lái xe rất ổn định, chỉ có điều, trong những thời điểm nguy hiểm nhất định, hắn phải mượn năng lực của em gái để hóa giải mối nguy hiểm.
Suốt ba bốn giờ đồng hồ, hắn đã mượn năng lực của em gái đến bảy tám lần.
Có vẻ như mình cũng rất có tố chất để chạy xe hàng...
Lục Tân thầm nghĩ, có lẽ sau này khi Đặc Thanh Bộ không cần mình nữa, mình vẫn có thể ra ngoài làm công việc vận chuyển.
“Ừ ừ...”
Lão Chu đang ngáy ngủ lập tức bị đánh thức, ông ta vội dụi mắt rồi ngồi dậy:
“Đã hết mười phút rồi sao?”
“Ngươi đã ngủ hơn ba giờ đồng hồ rồi...”
Lục Tân nhìn Lão Chu bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó giảm tốc độ, giao tay lái lại cho ông ta.
Sau đó, hai người đàn ông đã đổi chỗ ngồi trong một tư thế hơi khó xử, rồi cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.