Chương 567: Đến Chủ Thành
“Sau khi vào thành phố, chúng ta sẽ được an toàn đúng không?”
Lục Tân lấy ra cuốn sổ nhỏ của mình, ghi chép gì đó rồi im lặng suy nghĩ.
Sau khi vào thành phố, hắn có thể liên lạc với nhân viên của văn phòng thành phố.
Ngoài ra, kế hoạch ứng phó với sự việc này của Thanh Cảng có lẽ sẽ sớm được hoàn thành và thực hiện.
Mặc dù Lục Tân cũng biết, theo phân tích của Hàn Băng, những người đứng sau sự việc này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, đừng nói là tiến vào thành phố vệ tinh, dù có vào đến thành phố trung tâm hay thành phố chính, đối phương cũng sẽ ra tay, nhưng hắn vẫn thấy yên tâm hơn rất nhiều so với khi còn ở vùng hoang dã.
Hàn Băng đã nói với hắn như vậy trong điện thoại.
Chỉ cần vào đến thành phố, đối phương sẽ không thể dùng vũ khí hủy diệt hàng loạt hoặc lực lượng vũ trang để giết người diệt khẩu.
Nếu không chịu bỏ cuộc thì đối phương chỉ có thể phái dị biến giả đến để đối phó với hắn.
Đương nhiên, nếu đối phương phái dị biến giả thì sẽ càng nguy hiểm!
Đúng vậy, càng nguy hiểm hơn!
…
Khi đoàn xe tiến vào thành phố vệ tinh số bảy thuộc thành phố trung tâm, màn đêm đã bắt đầu buông xuống.
Giống như thành phố Thanh Cảng, công tác kiểm tra của thành phố vệ tinh số bảy cũng không quá khắt khe như thành phố chính, vì cách một thời gian đoàn xe sẽ đến để giao hàng nên cả tập thể đều có giấy thông hành, bây giờ giấy thông hành trong tay họ thậm chí còn nhiều hơn nhân số của họ.
Lục Tân cũng có thân phận Thanh Cảng chính thức, hơn nữa hắn còn có giấy chứng nhận thân phận đặc biệt được đóng dấu thép.
Đừng nói là vào thành phố, cho dù hắn muốn đăng ký một khoản vay nhỏ ở thành phố trung tâm cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều, cũng giống như Thanh Cảng, trước khi vào thành phố, họ bắt buộc phải giao nộp vũ khí.
Dù là Thanh Cảng hay là thành phố trung tâm, dù là thành phố chính hay thành phố vệ tinh, họ đều không được phép mang súng vào bên trong tường cao. Đám người Cao Đình chạy hàng lớn quanh năm, đương nhiên họ hiểu những quy tắc này. Trước khi vào thành phố, một chiếc mô tô sớm đã có mặt và thu lại toàn bộ súng ống. Số súng ống này sẽ được chuyển đến một kho ký gửi bên ngoài thành phố, đợi khi nào họ rời khỏi thành phố sẽ lấy sau.
Một số kho ký gửi phục vụ tốt thậm chí còn chịu trách nhiệm bổ sung đạn dược và bảo trì súng ống.
Đây có thể coi là một ngành dịch vụ mới xuất hiện sau sự kiện Trăng Đỏ.
Lục Tân đau lòng một hồi nhưng vẫn phải giao súng ra và đặt chúng cùng với số súng ống của đám người Cao Đình, có điều, hắn chỉ giao súng và những viên đạn thường, còn những viên đạn đặc biệt thì bí mật giấu đi…
Thứ này quá đắt đỏ, hắn cảm thấy rất lo lắng khi giao nó cho người khác.
…
Khi đoàn xe lần lượt tiến vào thành phố vệ tinh số bảy đã là tám giờ tối. Cao Đình dẫn đầu đoàn xe, cô ta lái thẳng đến một khách sạn ô tô quen thuộc trong thành phố. Đó là khách sạn được chuẩn bị đặc biệt cho các đội xe vận chuyển trong vùng hoang dã như bọn họ, bên trong có bãi đậu xe với diện tích lớn, nhiều loại phòng, có phục vụ ăn uống và nước nóng, xung quanh còn có rất nhiều cửa hàng massage và cửa hàng gội đầu lớn nhỏ khác nhau.
Đây là dịch vụ massage đầu và giải tỏa tâm lý chính quy dành cho các tài xế già - những người đang mệt mỏi và căng thẳng sau một hành trình dài.
Nhóm tài xế già đã gần hai ngày một đêm không ngủ nên sớm đã mệt nhoài.
Xe vừa dừng lại, có người lập tức gục xuống tay lái ngủ thiếp đi.
Chỉ có đám người Cao Đình, Lão Chu, Tôn Cẩu Tử là vẫn cố mở to đôi mắt đầy tơ máu đi đăng ký nhận phòng và thức ăn.
Lão Chu khinh thường liếc nhìn những tài xế già mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích kia và nói:
“Sức khỏe mấy người này đúng là chẳng ra sao…”
“Nhìn bọn ta xem, gần năm mươi tuổi rồi mà tinh thần vẫn rất tốt?”
Vùng hoang dã không có nhiều thủ tục phức tạp như vậy, mọi thứ đều được giản lược tối đa, nên họ rất nhanh đã đặt phòng xong.
Tôn Cẩu Tử thổi một tiếng còi vang dội để đánh thức những tài xế già đang mệt nhoài kia.
“Mau dậy đi, Trưởng đoàn bảo mọi người ăn chút gì đó, rửa chân sạch sẽ rồi về phòng nghỉ ngơi.”
Lượng phòng trong khách sạn ô tô cũng có hạn, hơn nữa đội xe còn phải tiết kiệm chi phí nên không đặt nhiều phòng.
Hầu hết họ đều chen chúc ngủ trên trong phòng giường ghép, chỉ những người có địa vị mới được ngủ trong phòng tiêu chuẩn có nhà vệ sinh. Lục Tân được sắp xếp một căn phòng tiêu chuẩn tương đối cao cấp. Có điều, hắn phải ngủ chung với Lão Chu và Tiểu Chu, cũng không còn cách nào khác, nếu không ngủ với hai người này thì chỉ có thể ngủ chung phòng với Cao Đình. Sau khi cân nhắc, Lục Tân cảm thấy ở chung phòng với hai chú cháu này sẽ an toàn hơn.
“Chú, ta không muốn ngủ chung với ngươi…”
Tiểu Chu vẫn còn trẻ nên tinh thần rất tốt, mặc dù đã hai ngày một đêm không ngủ nhưng lúc này hắn vẫn rất hăng hái. Vừa rồi hắn đã ăn một bát mì thịt lợn và cải thảo do khách sạn cung cấp, bốn cái bánh màn thầu, và uống hai chai bia.
Đến lúc đi ngủ, hắn mới liếc nhìn Lão Chu với vẻ ghét bỏ và nói:
“Ta không ngủ được khi phải chen chúc trên một chiếc giường với ngươi, nếu nằm cùng một đầu với ngươi, khi ngủ ngươi vừa nghiến răng vừa ngáy to, còn nằm đối đầu với ngươi, ngươi không rửa chân, nặng mùi đến nỗi khiến ta suýt ngất…”