Mặt Trăng Đỏ

Chương 568: Có Ngươi Canh Gác Ta Rất Yên Tâm

Chương 568: Có Ngươi Canh Gác Ta Rất Yên Tâm


Tiểu Chu nói xong bèn liếc nhìn Lục Tân với vẻ mong đợi:
“Tiểu Lục ca, cho ta ngủ chung một giường với ngươi được không?”
Lục Tân cũng vừa ăn một bát mì thịt lợn, hắn vừa tắm rửa xong và bước ra khỏi nhà vệ sinh. Nghe Tiểu Chu nói vậy, hắn hơi lúng túng.
“Không được.”
Lục Tân khéo léo từ chối Tiểu Chu, sau đó cầm chiếc túi của mình rồi ra ngoài.
Mặc dù mới tám chín giờ đêm, nhưng khách sạn ô tô này đã rất yên tĩnh.
Bây giờ, đám tài xế già hoặc là đã ăn cơm xong, chạy đi gội đầu cho đỡ mệt, hoặc là đã nghỉ ngơi.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, Lục Tân mới gọi vào số điện thoại mà Hàn Băng đã nói với hắn trước đó.
“Xin chào, cửa hàng thú cưng Cánh Diều Xanh xin nghe…”
Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên một giọng đàn ông vô cùng bình tĩnh và dễ nghe.
Lục Tân dựa vào ám hiệu mà Hàn Băng đã cho hắn biết trước khi hắn rời khỏi Thanh Cảng rồi đè thấp giọng và nói:
“Chỗ các ngươi có mèo không? Loại mèo không rụng lông ấy.”
Đối phương im lặng giây lát rồi hỏi lại:
“Một con mèo đạt tiêu chuẩn sao có thể không rụng lông?”
Lục Tân hỏi lại:
“Người nghiêm túc ai lại nuôi mèo bị rụng lông bao giờ?”
Đối phương trả lời:
“Mèo càng đạt tiêu chuẩn thì càng rụng lông.”
Lục Tân hỏi lại:
“Ý ngươi là ta không đủ nghiêm túc ư?”
Đầu dây bên kia im lặng giây lát, sau đó đối phương đổi giọng hỏi lại:
“Ngươi có phải là Đan Binh tiên sinh không?”
Lục Tân bật cười rồi vội gật đầu nói:
“Là ta, là ta đây.”
Đối phương nói:
“Trước đó, phía Thanh Cảng đã liên hệ với ta... Từ bây giờ, Đan Binh tiên sinh có thể trực tiếp gọi cho ta. Ta là nhân viên của văn phòng thành phố trung tâm, không phải gián điệp, ám hiệu vừa rồi chỉ được dùng trong trường hợp khẩn cấp.”
Lục Tân hơi lúng túng:
“Chủ yếu là ta chưa từng thử trao đổi ám hiệu trong lúc gọi điện thoại…”
“Ban nãy ngươi đã thử rồi đấy…”
Đối phương nói tiếp:
“Đan Binh tiên sinh đã đến thành phố trung tâm rồi phải không?”
“Đúng vậy.”
Lục Tân nói:
“Ta hiện đang ở trong một khách sạn ở thành phố vệ tinh số bảy.”
“Được rồi.”
Đối phương nói:
“Phía Thanh Cảng đã thông báo cho ta, ta sẽ chịu trách nhiệm giúp ngươi giải quyết các công việc ở thành phố trung tâm, và... Nhận phần tài liệu mà ngươi đã nhặt được trên đường. Đồng thời đưa ra đánh giá sơ bộ về phần tài liệu này và sự việc liên quan đến thí nghiệm cấm kỵ mà ngươi đã gặp phải. Tuy nhiên, bây giờ tàu cao tốc liên tỉnh đã hết giờ phục vụ, ngày mai ta mới có thể qua đó tìm ngươi. Điều ngươi cần chú ý lúc này là ban đêm nhất định phải thật cẩn thận.”
Lục Tân hơi tò mò:
“Thật sự sẽ có người đến tìm ta sao?”
“Không chắc.”
Đối phương nói tiếp:
“Khi đội đặc nhiệm của Thanh Cảng đến căn cứ thí nghiệm ở thị trấn Bạch Tháp để thu thập bằng chứng, họ phát hiện toàn bộ thị trấn Bạch Tháp đã bị thiêu hủy bởi một trận cháy rừng, tất cả bằng chứng đều đã không còn…”
“Hả?”
Lục Tân trở nên hơi cảnh giác.
Từ khi hắn và đội xe rời khỏi thị trấn Bạch Tháp đến khi tiến vào thành phố trung tâm tổng cộng chỉ mới một ngày một đêm.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đối phương đã thiêu hủy toàn bộ thị trấn Bạch Tháp rồi sao?
Chúng hành động rất nhanh, thế lực cũng rất hùng hậu…
Lục Tân suy nghĩ giây lát rồi nói:
“Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.”
Sau đó, Lục Tân báo tên khách sạn và số phòng cho đối phương rồi cúp máy.
“Người nghĩ ra hệ thống ám hiệu cho văn phòng thành phố về bản chất hẳn là một kẻ lập dị?”
Trên đường trở về phòng, hắn vẫn lẩm bẩm trong lòng.

Lục Tân nhìn qua cửa sổ, thấy Lão Chu đang ngủ trên giường và Tiểu Chu đang ngủ dưới đất, cả hai người đều ngáy rất to. Lúc này, chỉ có Tôn Cẩu Tử vẫn còn ở ngoài hành lang, hắn ngồi trên chiếc ghế dài để tuần tra. Đoàn xe của họ đã quen cẩn trọng, hơn nữa, vì đã gặp phải chuyện kỳ ​​quái như vậy, dù đã đến thành phố vệ tinh, họ vẫn bố trí người canh gác đề phòng có động tĩnh gì.
Tôn Cẩu Tử đang ngồi trên chiếc ghế dài, trông thấy Lục Tân, hắn không khỏi hơi xấu hổ, khẽ nhích người, không biết nên nói cái gì.
Trước đó khi còn ở thị trấn Bạch Tháp, hắn từng nghi ngờ Lục Tân, vẫn chưa có lời giải thích với Lục Tân về chuyện này.
“Ngươi vất vả rồi.”
Lục Tân gật đầu với hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà và nói:
“Đêm nay nhất định phải trông chừng cẩn thận…Nói không chừng sẽ xảy ra chuyện, có ngươi canh gác ta mới yên tâm!”
“Hả?”
Tôn Cẩu Tử nghe vậy thì hơi kinh ngạc, khuôn mặt lộ vẻ xúc động và phấn khích, hắn vội đứng lên.
“Lục... Tiểu Lục ca, ngươi cứ yên tâm, có ta trông chừng, mọi người cứ yên tâm ngủ đi!”
“Hả?”
Lục Tân đưa mắt nhìn hắn, sau đó gật đầu nói:
“Ừ.”
Đàn ông thật sự dễ bị cảm động như vậy đấy.
Rõ ràng là Lục Tân đang nói chuyện với em gái ở trên trần nhà, nhưng Tôn Cẩu Tử lại xúc động đến mức sắp khóc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất