Chương 569: Đi Giao Hàng
“Được, làm phiền ngươi rồi.”
Lục Tân gật đầu với hắn, sau đó mỉm cười liếc nhìn em gái đang treo trên trần nhà rồi xoay người đi về phòng.
Giường trong phòng là giường cứng, chăn cũng có mùi hôi, nhưng một người đã bôn ba trên đường rất nhiều ngày như Lục Tân lại cảm thấy như vậy đã rất tốt.
Lục Tân ngủ đến đúng bảy giờ sáng hôm sau thì tỉnh dậy, xương cốt toàn thân hắn đều kêu răng rắc.
Khi bước ra khỏi phòng, Lục Tân trông thấy mấy tài xế già đang ăn sáng với tinh thần phấn chấn. Vừa nhìn thấy Lục Tân, Tiểu Chu đã ân cần bưng một bát cháo và bốn năm cái bánh bao thịt được gói trong những tờ báo cũ chạy tới rồi mỉm cười hỏi:
“Tiểu Lục ca, tối qua ngươi ngủ có ngon không?”
“Nửa đêm đầu cũng tàm tạm.”
Lục Tân thành thật trả lời, hai chú cháu này không ngừng thi nhau ngáy ầm ầm.
Cuộc thi này quá khốc liệt và khó có thể phân thắng bại, cuối cùng cả hai chú cháu đều thắng và chỉ có một mình Lục Tân là thua.
“Vậy thì nửa đêm sau hẳn là ngủ rất ngon nhỉ?”
Tiểu Chu vui vẻ nói:
“Mau ăn sáng đi, lát nữa chúng ta còn phải đi giao hàng.”
“Giao hàng ư?”
Lục Tân nhất thời ngơ ngác.
Xảy ra chuyện lớn như vậy mà họ vẫn vội vã giao hàng…
Sau đó, Lục Tân mới có phản ứng.
Đối với đoàn xe này mà nói, có lẽ dù có chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng bằng việc giao hàng…
Bàn giao hàng hóa đâu ra đấy, hoàn thành nhiệm vụ của chuyến đi này và nhận đủ tiền hàng mới là điều quan trọng nhất trong mắt bọn họ.
Suy cho cùng thì họ bôn ba liều sống liều chết một chuyến như vậy cũng chỉ để kiếm số tiền này, và họ cũng chỉ có thể dựa vào đó để nuôi sống gia đình.
Ngoài ra, hơn hai mươi người trong đoàn xe đã bỏ mạng cũng cần số tiền này để trả tiền trợ cấp và tiền sinh hoạt phí cho người nhà của họ.
Nói cách khác, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì thì sau khi giao hàng xong, Lục Tân vẫn có thể tập trung tinh thần để đối phó.
Thế giới trong mắt mỗi người không giống nhau…
Lục Tân suy nghĩ giây lát, gật đầu nhận lấy bánh bao và cháo, rồi nói:
“Lát nữa ta sẽ cùng đi với các ngươi.”
…
Sau khi dùng điểm tâm, đồng hồ vẫn chưa điểm tám giờ, đoàn xe rời khỏi nhà nghỉ dưới sự chỉ huy của Cao Đình.
Lục Tân tính giờ. Nếu nhân viên văn phòng thành phố trung tâm tại Thanh Cảng muốn bắt chuyến tàu cao tốc liên thành từ thành phố vệ tinh số 3 đến đây, sớm nhất cũng phải chín giờ tàu mới xuất phát. Khi hắn đến, ít nhất cũng phải khoảng mười hai giờ, có lẽ mình sẽ có đủ thời gian để giúp Cao Đình và mọi người bốc dỡ hàng hóa. Sau đó nhanh chóng trở về gặp mặt, tự tin xuất hiện. Nhưng cũng để lại một tờ note, dùng để đề phòng.
Lần này, hắn không ngồi xe của Lão Chu mà ngồi trên chiếc xe dẫn đầu đoàn cùng với Cao Đình.
Hôm qua, một người đi trước mở đường, người còn lại đi sau, về đến khách sạn thì đã quá muộn, cả hai đều mệt lã người, còn chưa kịp trò chuyện vui vẻ với nhau, Cao Đình đã tự hiểu ý của Lục Tân. Sau khi lái xe ra khỏi khách sạn, cô hỏi ngay:
“Vậy nên, ngươi cảm thấy những người đã nuôi dưỡng kẻ điên đó có khả năng sẽ tìm đến chúng ta gây rối sao?”
Lục Tân gật đầu:
“Đây là điều không thể tránh khỏi.”
Cao Đình trầm mặc.
Ban đầu, khi cô định vứt bỏ hàng hóa, thậm chí là liều mạng, cô đã dặn dò các huynh đệ nhất định phải loan tin này ra…
Khi đó, loan truyền tin tức gần như là cách duy nhất để những người trốn thoát có thể cứu được mạng sống của họ.
Nhưng sau khi phần lớn mọi người đã trốn thoát, cô lại hoàn toàn không muốn gây bất kỳ rắc rối nào.
Nếu có thể, cô sẵn sàng giả vờ như mình chưa từng gặp chuyện thị trấn Bạch Tháp, để không một ai tìm tới cô.
Tất nhiên, cô cũng biết đây là một yêu cầu xa xỉ.
Người có thể che giấu nhiều kẻ điên như vậy ở thị trấn Bạch Tháp, có thể chế tạo ra nhiều quái vật đáng sợ như vậy, thế lực sau lưng chắc chắn sẽ không tầm thường. Mặc dù không phải thành viên của Đặc Thanh Bộ, nhưng cô cũng biết rằng những việc như vậy nhất định có tác động rất lớn, đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Cuộc hành trình dài hai ngày một đêm này hẳn là cũng đủ để cô hiểu ra một số việc và ý thức được một số khả năng khủng khiếp.
Trong hoàn cảnh này, ngay cả cô cũng đang hoảng sợ trong lòng.
Cho dù nghĩ ở góc độ nào thì thế lực khổng lồ này cũng không phải là đối tượng mà đoàn xe tải của cô có thể khiêu khích.
Vì vậy, mặc dù xấu hổ, nhưng cô vẫn nhìn Lục Tân với ánh mắt có chút mong đợi.
“Cô đang hợp tác với công ty nào?”
Lục Tân không hứa với cô điều gì, chỉ lấy ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút quấn dây vàng.
“Tập đoàn Xây dựng Đại Địa.”
Cao Đình im lặng một lúc rồi nói tiếp:
“Đây là một công ty thuộc tập đoàn lớn có trụ sở chính tại thành phố trung tâm, lĩnh vực kinh doanh chính có vẻ là sản xuất máy móc quy mô lớn, sửa chữa các công trình công cộng, v.v…Ta nghe mọi người nói, lúc thành phố trung tâm xây tường cao, bọn họ đã có mặt và tham gia xây dựng công trình kiểu này, người ta nói công ty này cứng rắn có, mềm dẻo có.