Chương 570: Triệu Chủ Quản
“Cứng rắn ý muốn nói họ xây tường cao và hỗ trợ các điểm tập kết khác dọn dẹp cũng như tu bổ lại những thành phố bị bỏ hoang.”
“Mềm dẻo có nghĩa là họ cũng ký hợp đồng xây dựng mạng lưới, hệ thống điện thoại và các dịch vụ khác.”
“Họ đã hợp tác chặt chẽ với vài công ty khai thác lớn, chúng ta chẳng qua là một trong những đoàn xe phục vụ họ.”
“Tập đoàn Xây dựng Đại Địa…”
Lục Tân ghi nhớ:
“Toàn bộ những điều này, rất có thể chính công ty này đã bán đứng đoàn xe con này nhỉ?”
Lẽ ra, nơi có thể tạo ra loại người điên ấy phải là công ty công nghệ sinh học hay đại loại gì đó.
Tất nhiên, cũng có khả năng là treo đầu dê bán thịt chó, sau thế giới Trăng Đỏ, có không ít công ty thừa cơ nổi lên, thậm chí một số tập đoàn công ty lớn mạnh có thể sánh ngang với một thành phố Cao Tường, cũng như những tập đoàn khai thác lớn kia, bản thân bọn họ cũng không yếu hơn thế lực của thành phố Cao Tường, cho nên, nếu bọn họ muốn xây dựng một căn cứ thực nghiệm như vậy để làm chuyện, cũng rất có thể.
Nói vậy cũng không có bằng chứng, suy đoán trực tiếp như vậy có vẻ cũng không phải cách hay…
Vì thế, đi thăm dò một chút thì tốt hơn.
…
Địa điểm giao hàng nằm ở phía Tây thành phố vệ tinh số 7 của thành phố trung tâm, diện tích rộng, dân cư thưa thớt, có rất nhiều kho hàng lớn. Trụ sở của tập đoàn Xây dựng Đại Địa dĩ nhiên sẽ không nằm ở đây, đây chỉ là vị trí một trong những kho hàng của họ.
“Lão Cao, lần này các ngươi đến sớm hơn kế hoạch…”
“Có phải đã cân nhắc kỹ rồi không, đã muốn tìm một người đàn ông ở thành phố của chúng ta để yên bề gia thất rồi phải không?”
Có thể thấy, những nhân viên bình thường trong kho hàng này rõ ràng không biết đoàn xe đã gặp phải chuyện này, thậm chí còn không nhận ra sự suy sụp không thể che giấu trên khuôn mặt những lão tài xế của đoàn xe, họ cười trêu ghẹo vài câu, nhưng lại trông thấy sắc mặt của những thành viên đoàn xe này không có vui vẻ gì, nên vội vàng cười cười chuyển chủ đề, rồi nhanh chân dọn dẹp sân bãi, thu xếp để xe tải lớn đi vào.
Một bên sắp xếp người kiểm kê hàng hóa, một bên tổ chức tập hợp nhân viên lại, chuẩn bị bốc dỡ hàng xuống và nhiều những công việc khác nữa.
Lục Tân ngồi ở ghế lái phụ, không xuống xe, chỉ yên lặng theo dõi quá trình.
Xét cho cùng, mình cũng có tài lái xe phân khối lớn, không chừng cũng sẽ lập ra một nhóm như này trong tương lai.
Biết trước cũng chẳng mất mát gì, làm người là phải đam mê học hỏi.
Kiểm kê hàng hóa, tập hợp xếp dỡ hàng, rồi sắp xếp vào kho, nhân viên kiểm tra hàng rồi kí nhận,...
Dù là bên Cao Đình hay bên nhà kho, mọi thứ đều được xử lý đâu ra đấy.
Chỉ có một vấn đề duy nhất, chính là đám người Cao Đình đến sớm hơn dự kiến một ngày, chưa đặt trước không gian nhà kho. Vì vậy tiểu quản giáo trực ca kho hàng này chỉ có thể kiểm tra hàng hóa như cũ rồi gọi điện cho lãnh đạo đến.
"Chít..."
Xấp xỉ nửa canh giờ trôi qua, trong lúc đang kiểm kê hàng hóa, bỗng nhiên một chiếc xe thể thao lao thẳng vào sân trước nhà kho.
Theo như quy luật "Xe càng ít thực dụng, người lái càng giàu" thì người lái chiếc xe này chắc hẳn giàu lắm, khung gầm của chiếc xe cực kỳ thấp, thân xe như sắp dán xuống mặt đất, chiếc xe có hình "giọt nước" với lớp sơn sáng bóng lấp lánh, lúc lái xe, cửa xe nâng trực tiếp lên đỉnh, tất cả những đặc điểm đó cho thấy chiếc xe này thuộc loại mà ngay cả khi nó không thực dụng, ai cũng muốn có một chiếc.
Bước từ trên xe xuống là một người đàn ông mặc áo jacket màu xanh lam, quần nhung dài với đôi giàu da màu vàng, thoạt nhìn hắn trạc hơn ba mươi tuổi, có dáng người béo béo, trên khuôn mặt đeo một cặp mắt kiếng, không chút biểu cảm nhìn lướt qua một lượt, hắn ta nhanh chân tiến về phía đoàn xe.
"Xin chào chủ quản Triệu..."
"Chủ quản Triệu, ngươi tới rồi..."
Khi trông thấy hắn, cả viên quản lý và thủ lĩnh nhân viên bốc xếp ở chung quanh ngay lập tức đều khom lưng cúi đầu chào hỏi.
Nhưng người đàn ông này lại không nói một lời nào, đi thẳng đến chỗ Cao Đình đang chăm chú kiểm đếm hàng hóa.
Hắn ta hơi nghiêng đầu, quan sát Cao Đình với vẻ lạnh lùng.
Cao Đình tối sầm mặt mũi, cô giả vờ như không thấy người đàn ông này, chỉ cúi đầu nhìn hàng hóa.
"Ha ha, ngươi thật sự... thật sự đến rất nhanh đấy!
Người đàn ông nói với vẻ mặt giễu cợt rồi nói với Cao Đình:
"Ngươi đến văn phòng với ta!"
Vẻ mặt của Cao Đình lộ rõ sự hốt hoảng:
"Ta đang bận!"
"Ta cũng có rất nhiều việc."
Gã đàn ông ấy liếc nhìn Cao Đình, nói:
"Vì vậy, đừng làm mất thời gian của ta."
Vừa nói, hắn vừa quay người đi về phía văn phòng. Chiếc xe thể thao đậu giữa sân, khiến các nhân viên bốc vác phải đi vòng qua.
Cao Đình dường như đã do dự một lúc, nhưng vẫn đưa hóa đơn cho Lão Chu, tự mình đi theo sau.
...
"Hừm..."
Nhìn thấy bóng dáng của Cao Đình cùng người đàn ông đi ngang qua, Lục Tân trầm ngâm một chút, đẩy cửa xuống xe.