Chương 572: Chứng Kiến
Tổng giám đốc đột nhiên bị hắn kéo đi, hoảng hốt:
“Ngươi đang làm gì thế? Tại sao lại cầm tay ta?”
Rõ ràng theo bản năng ông ta rất muốn giãy dụa, nhưng lại không ngờ rằng, sau khi bị Lục Tân giữ chặt, thân thể không tự chủ được mà đứng lên, lảo đảo theo sau, không giống với bị kéo đi mà là tự nguyện, nhưng cũng có phần không cam lòng mà đi theo Lục Tân.
Thân là hệ người nhện, đặc điểm mạnh mẽ nhất chính là kiểm soát cơ thể của một người.
Hơn nữa, kỳ thực loại kiểm soát này, khi tiếp xúc cũng có thể lây lan sang cơ thể của người khác.
Vì thế, khi em gái hắn tiếp xúc với người khác, mới có thể điều khiển cơ thể của đối phương.
Năng lực của Lục Tân dĩ nhiên không thể mạnh bằng em gái, nhưng khi hắn bắt chước khả năng của em mình, vẫn miễn cưỡng làm được. Bây giờ, hắn nắm lấy tay ngài lãnh đạo, ngay lập tức khiến đối phương đi theo không chút phản kháng.
“Này, buông tay ta ra, buông ra…”
“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Muốn kéo ta đi đâu?”
“Bảo an, bảo an đâu…”
Ngài lãnh đạo trở nên hấp tấp, thân thể không thể tự chủ cứ thế bị Lục Tân kéo đi, miệng kinh sợ gọi lớn.
Nếu như là em gái, ông ta có thể sẽ phải ngậm cả miệng lại.
Nhưng Lục Tân cảm thấy dù ông ta có hét lên cũng không ảnh hưởng gì.
Hắn trực tiếp kéo vị tổng giám đốc ra khỏi văn phòng, sau đó bước thẳng lên cầu thang, tiếng quát mắng của ông thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ, đầu tiên là hốt hoảng, sau lại cảm thấy chút kỳ quái, nếu tổng giám đốc lúc này đang bị kéo lê trên mặt đất, mọi người có lẽ đã cùng nhau lao tới, nhưng trong mắt họ, tổng giám đốc chỉ đang nói chuyện và đi theo sau vô cùng hợp tác.
Thấy bộ dáng tay nắm tay, có vẻ rất thân thiết.
Điều này làm cho mọi người có chút khó hiểu, chỉ nghi ngờ nhìn.
“Tại sao lại đứng thất thần như thế, mau tới đây…”
“Bản an đâu rồi, mau kéo tên này ra ngoài…”
Tiếng tổng giám đốc càng lúc càng vang to, cuối cùng ngày càng thu hút thêm nhiều người, vội vàng đuổi theo.
Mà lúc này, Lục Tân cũng đã tới được vị trí ở lầu ba, đứng trước văn phòng treo biển “Chủ quản kiểm tra chất lượng”.
Nhìn thấy hành lang cách đó không xa, người chạy đến ngày một nhiều, trong đó thậm chí còn có vài bảo an tay cầm gậy cao su, Lục Tân cảm thấy khá đắc ý, tiến về phía đám người đang tụ tập, lại hướng về phía chủ nhiệm bị kéo xuống lầu, nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếp theo, hắn trực tiếp vặn nắm cửa bước vào trong.
Cánh cửa bị khoá từ bên trong, nhưng Lục Tân lại không chút trở ngại mà đẩy ra.
Trong văn phòng, chủ quản kiểm tra chất lượng Triệu đang dùng vẻ âm u nhìn khuôn mặt của nhóm trưởng Cao Đình, như thể đang muốn tìm kiếm thứ gì đó trên mặt cô, trên gương mặt nổi lên những những đường gân xanh vặn vẹo như đàn giun đất, làm cho vẻ phẫn nộ của hắn vô cùng dị hợm.
Về phần Cao Đình, lúc này cô dường như đã cam chịu số phận, cúi gằm mặt, tựa hồ đã nhiều lần như thế, mặc cho người trước mặt muốn làm gì cũng được.
Tất nhiên, chỉ có cô mới hiểu rõ, nội tâm đang hồi hộp lắng nghe từng lời người đó nói.
Cô cũng muốn tìm hiểu xem người này rốt cuộc có liên quan gì đến sự việc mà cả đội gặp phải không.
“Ngươi…”
Triệu Hội nhìn chòng chọc vào Cao Đình, mặc dù lửa giận trong lòng đã bốc lên nghi ngút, rất nhiều thứ muốn tuôn ra ở đầu lưỡi, nhưng cuối cùng vẫn nuốt ngược lại, chỉ dùng tay hung hăng đập vào người Cao Đình một cái, đè nén lửa giận mà nói:
“Ngươi đừng tưởng bở bản thân là thông minh, chớ vội đắc ý…”
“Ngươi là thứ thối tha, trong mắt ta chỉ như một con chó cái, sống chết không đáng một xu!”
Nói xong liền xoay người, bực tức mà rời đi.
Lúc này, ngoài cửa có chút ồn ào, vô tình thu hút sự chú ý của hắn.
Đúng lúc này, phòng làm việc trống rỗng không một bóng người bỗng nổi lên một trận gió lạnh ngắt, Triệu Hồi còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên có cảm giác một bàn tay nhỏ lạnh buốt khẽ chạm vào mặt hắn, đồng thời, hắn còn tựa hồ nghe phong thanh tiếng cười của một cô bé.
Hì hì…
Hắn ta sởn cả tóc gáy, lập tức quay người nhìn về phía Cao Đình.
Còn tưởng rằng người phụ nữ táo bạo này dám sờ soạng mình để nũng nịu cầu xin sự tha thứ.
Nhưng khi quay lại, chỉ thấy Cao Đình đứng ở một góc, lưng áp vào tường, suy tư về điều gì đó.
Cô ta đứng cách đó phải ít nhất hai mét.
Ai là người dám sờ soạng mình như thế?
Còn không đợi ý nghĩ này loé lên, tay chân hắn đột nhiên co quắp lại không thể lý giải được, cả người bất động đứng im một chỗ, có thể chỉ là bị hạ thân nhiệt thôi, lại không hiểu người nào đó bỗng đẩy hắn một cái, thân thể lảo đảo hướng về phía trước, trực tiếp ngã xuống người Cao Đình và ôm lấy cô.
Đúng lúc cửa bị đẩy ra, có hai người bước vào.
Nhưng không chỉ có mỗi hai người họ, còn rất nhiều người khác ở ngoài cửa thò đầu nhìn vào dò xét, vô số con mắt lập tức trợn tròn.