Chương 574: Nghi Ngờ
Tới tận khi tiễn được đám lão tài xế đang nổi cơn thịnh nộ này, trong lòng hắn vẫn còn mê mang ko hiểu, sao mọi chuyện lại đột nhiên thành ra thế này...
...
"Như vậy thì quá tốt rồi."
Sau khi quay lại xe, Lục Tân ngồi xuống ghế phó lái, cả người thả lỏng hơn trước rất nhiều. Hắn vừa cười vừa nói với Cao Đình nói.
Cao Đình im lặng lái xe, qua một hồi sau mới nói:
“Cảm ơn ngươi."
"Đây là chuyện nên làm mà."
Lục Tân cười đáp:
“Để xem công ty sẽ trừng phạt họ ra sao, xem mức phạt có nặng hay không hẵng nói tiếp."
Cao Đình liếc nhìn Lục Tân, khẽ “Ừ” một tiếng.
Lúc này, cô thật sự không thể nào nhìn thấy người trẻ tuổi trước mắt, bên ngoài nhìn rất hòa nhã, kỳ thật ẩn sâu bên trong lại là một con quái vật. Rốt cuộc là hắn nghĩ vậy thật, hay là đang giả ngủ đây.
Những lời hắn nói, những việc hắn làm, dường như rất hợp tình hợp lý, nhưng lại khiến người khác cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Hắn thật sự cho rằng tập đoàn Đại Địa tập đoàn nhất định trừng phạt Triệu Hội sao? Thật sự nghĩ rằng đoàn xe sẽ không bị người khác trả thù ư?
Chẳng qua, sự tình đã đi đến bước này, cô cũng không biết nên nói gì nữa. Ngay từ đầu cô không quá để tâm đến chuyện tố cáo này, nhưng nhìn cục diện bây giờ, hình như đúng là rắc rối hơn nhiều so với dự kiến.
Hiện tại, hắn đã bắt đầu lo chuyện khác.
"Vừa nãy ta cũng định thăm dò hắn một phen."
Qua một lát, Cao Đình nhẹ giọng nói:
“Ta hoài nghi, nếu đoàn xe của chúng ta thật sự là bị người ta cố ý phái đến trấn Bạch Tháp. Như vậy, rất có thể Triệu Hội sẽ biết được điều gì đó. Ta vốn định nói khích hắn một chút, xem xem có thể moi ra manh mối quan trọng nào không. Kết quả hắn vẫn luôn đề cao cảnh giác, không hể hé răng về chuyện đó. Nhưng dựa trên phản ứng của hắn, ta cảm thấy đúng là hắn đang che giấu thứ gì đó."
"Tỷ như, hắn rất tức giận..."
"Là bởi vì ta hủy hoại cơ thể mình nên hắn mới tức giận ư?"
Vừa dứt lời, cô đã nở nụ cười mỉa mai:
“Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn biết ta đang tự hủy hoại bản thân mình, tại sao lại tức giận như vậy?"
"Hả?"
Lục Tân không nhịn được mà quay đầu nhìn cô một cái:
“Người phụ nữ này cũng biết làm bộ à..."
Vừa nãy, khi ở kho hàng, thấy cô cứ cúi đầu, bày ra bộ dạng tùy tiện để người khác bắt nạt, hắn còn tưởng cô bị dọa đến choáng váng đầu óc nữa chứ.
"Vì thế, mọi chuyện có thể là như vậy, vì ngươi không chịu đối xử tốt với bản thân nên đã chọc giận hắn, do đó, có thể là vì hắn muốn trả thù ngươi cũng được, hay là có lý do nào khác cũng tốt, cuối cùng hắn dứt khoát sắp xếp cho đoàn xe của ngươi tiến vào trấn Bạch Tháp.... Với hắn mà nói, đây chỉ là một chuyện cỏn con, cứ hẹn trước ngày giao hàng là được, sau đó tất nhiên các ngươi sẽ chủ động đưa tới cửa. Chỉ là chút chuyện cỏn con như vậy có đáng để hắn làm thế không?"
"Dục vọng độc chiếm của cái tên Triệu Hội này rất mạnh, con người cũng rất nhỏ nhen, nhưng hình như... không đến độ như vậy."
Cao Đình cố gắng nhớ lại mọi chuyện, rồi nói:
“Có lẽ, còn có nguyên nhân nào khác."
Lục Tân gật đầu, khẽ xoay đầu lại, nói:
“Liệu chuyện này có quan hệ gì với hàng hóa mà các ngươi vận chuyển không?"
Hắn đã sớm nghĩ tới việc này, đoàn xe gặp chuyện trùng hơp như vậy, chẳng lẽ chỉ vì có người muốn đẩy những tài xế này vào miệng đám người điên kia thôi sao? Hay ngay từ đầu đây vỗn đã là kế hoạch của ai đó, chẳng lẽ trấn Bạch Tháp không chỉ muốn số hàng này mà còn muốn cả những người tài xế chở hàng tới nữa sao?
"Theo lý thuyết, thứ chúng ta vận chuyển chỉ là một vài loại khoáng thạch thường thấy ở Hồng Lĩnh, không thể nào là vì lý do này, nhỉ..."
Cao Đình cau mày, phản ứng đầu tiên là cảm thấy không đúng, nhưng lại không thể khẳng định chắc chắn.
"Đáng tiếc đã giao hàng hóa cho bên đó rồi..."
Lục Tân cười cười, nhìn Cao Đình, nói.
Cao Đình im lặng vài giây, sau đó lấy một cái ba lô bằng vải thô từ dưới ghế lên, ném sang cho Lục Tân, nói:
“Nơi này còn dư lại chút hàng mẫu. Từ khi chạy ra khỏi trấn Bạch Tháp, trong lòng ta cứ mãi bứt rứt không yên. Tuy tới tận bây giờ ta vẫn không nghĩ ra mọi chuyện có liên quan gì tới số hàng này, nhưng vẫn lén chừa lại một chút, biết đâu mai mốt cần dùng tới.... Có lẽ chúng ta có thể tìm một người thạo nghề nhìn thử xem."
"Lợi hại..."
Lục Tân nhìn cô bằng ánh mắt tán dương, sau đó nhấc cái túi to của mình lên, nói:
“Trên đường tới đây, ta cũng trộm.... Để lại một khối."
Cao Đình nhìn thẳng vào mắt Lục Tân thật lâu, trên mặt bỗng lộ nụ cười mỉm rồi xoay người, nghiêm túc lái xe.
Chỉ là khi cô quay đầu nhìn về phía trước, khóe mắt bỗng quét thấy một bóng người màu đỏ đang đứng trước một quầy tạp hóa ở ven đường. Bởi vì chỉ nhìn lướt qua nên hình ảnh cực kỳ mơ hồ, cô chỉ biết người kia có vóc dáng thấp bé, tứ chi giống như xúc tu, khẽ khàng ngọ nguậy tạo cho người ta cảm giác nổi cả da gà da vịt dù chỉ là nhìn thoáng qua.