Chương 576: Biến Mất
Dĩ nhiên, họ vừa nói, vừa lén lút quan sát biểu cảm của trường đoàn xe.
Dù sao cứ đến tối là trưởng đoàn xe lại có thói quen này, cho nên mọi người không khẳng định chắc chắn được liệu có phải là do thói quen ban đêm của cô hay không...
"Đều nói nhảm gì đó? Có sức nói mấy chuyện này sao không để dành đó nghĩ cách kéo chút hàng hóa trở về?"
"Hôm nay mọi người nghỉ ngơi cho khỏe đi, nhớ kỹ, không có lệnh của ta, không một ai được phép rời khỏi nhà nghỉ!"
Mặt mày Cao Đình cực kỳ lạnh lùng, cô không muốn nói nhiều với họ nữa. Sau khi dặn dò họ, cô nói:
“Ta về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Mọi người có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt cô dần xụ xuống. Điều này chứng tỏ, lần này trưởng đoàn xe không vui chút nào, xem ra là bị người cưỡng ép rồi.
Không nhịn được, không thể nhịn được.
Sau khi đám lão tài xế tản ra, không ít người đều trộm thương lượng xem nên đi đâu để lấy súng.
...
Trong tình huống thông thường, đoàn xe như họ sẽ vận chuyển hàng hóa tới trung tâm thành phố, sau đó cũng không quay về tay không như vậy, sẽ cố gắng tìm mua một số món đồ quý hiếm ở trung tâm thành phố, hoặc tiện đường nhận mấy món hàng tư nhân, sau đó vận chuyển chúng trở về, làm cả chiều đi lẫn chiều về như vậy thì tiền lời cũng nhiều hơn một chút. Dĩ nhiên hàng hóa trên đường về sẽ thuộc loại hàng không xác định, về cơ bản đều là lâm thời quyết định, nhìn xem thứ gì kiếm được nhiều tiền hơn thì lấy.
Trưởng đoàn xe cho họ nghỉ ngơi, mọi người cũng khó được một lần thả lỏng. Bình thường, nếu gặp tình huống này nhất định họ sẽ ra ngoài lượn một vòng, nhưng trường đoàn xe đã ra lệnh rằng không một ai được rời khỏi nhà nghỉ.
Vì thế, họ cũng chỉ tụ năm tụ bảy lại với nhau, ai thích mở sòng thì mở, ai thích trêu chọc bà chủ thì trêu.
"Đã gần hai tiếng rồi, sao người kết nối còn chưa tới?"
Lục Tân tận dụng thời gian này để liên lạc với người kết nối kia, nhưng lại không thể gọi điện cho người đó được. Mà tới quầy lễ tân hỏi thì cũng không có ai để lại lời nhắn cho hắn hết.
Chuyện này có hơi kỳ lạ rồi đấy, chả lẽ tính cho hắn leo cây à?
Sau khi về tới phòng, hắn bỗng phát hiện tờ giấy mà bản thân để lại trước khi rời đi vẫn còn ở nguyên đấy, nhưng lại hơi bị xê dịch một chút. Lục Tân nghĩ liệu có phải do gió thổi hay không, nhưng cũng không thể khẳng định chắc chắn được. Thế nhưng, còn chưa nghĩ ra đáp án thì tiểu Chu đã gọi tới một nồi cơm, một nồi rau xào và bốn cái màn thầu lớn bằng nắm đấm, cộng thêm cây hành hoa trắng noãn nữa.
Lục Tân tạm thời không nghĩ tới chuyện kia nữa, hắn ngồi trong phòng, vùi đầu vùi cổ ăn với tiểu Chu.
"Không xong, không xong rồi..."
Khi hắn còn đang do dự có nên tranh cái màn thầu cuối cùng với tiểu Chu không thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào huyên náo.
Lục Tân và tiểu Chu đặt đũa xuống, đi ra ngoài. Bên ngoài có một đám lão tài xế đang tụ tập lại với nhau, ai nấy vô cùng kích động, hai người bèn vội vã tiến lên hỏi han, một lão tài xế kỳ cựu lộ ra biểu cảm bối rối, cao giọng nói:
“Là lão Lý, vừa nãy lão Lý bỗng biến mất một cách kỳ lạ..."
"Biến mất?"
Tất cả mọi người tỏ vẻ nghe không hiểu:
“Biến mất kiểu gì cơ?"
"Thì là... thì là biến mất đó..."
Lão tài xế chỉ về phía nhà vệ sinh, nói:
“Vừa nãy, vừa nãy ta cùng lão Lý tới đây xả nước, ta xong sớm nên đi ra trước vì mùi bên trong nồng quá. Lão Lý nói còn muốn đi tiêu nữa, trong chốc lát sẽ không ra ngay đâu, ta bèn đứng ngoài chờ, nghĩ nói làm sao để vay tiền hắn... qua một hồi thấy hắn vẫn chưa ra, ta bèn đi vào tìm, không ngờ... không ngờ một người to lớn như lão Lý, lại... lại không thấy đâu nữa..."
"Cái gì gọi là không thấy đâu nữa?"
Người xung quanh càng nghe càng thấy lạ, ngạc nhiên hỏi:
“Chẳng lẽ rơi vào trong rồi?"
"Ngươi có vớt thử không?"
"..."
Lão tài xế tức giận, hung hăng giậm chân một cái:
“Nói bậy gì đó, thật sự không thấy đâu nữa!"
"Lão Lý to xác như vậy, cái lỗ lại nông như thế, nếu rơi vào bên trong thật chả lẽ ta lại không thấy?”
Thấy lão tài xế khẩn trương như vậy, mọi người mới gấp gáp hẳn lên, vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh nhìn.
Lục Tân đi theo phía sau cũng thò đầu, che mũi nhìn vài lần.
Đây là nhà vệ sinh công cộng. Trong nhà nghỉ này, không phải phòng nào cũng có nhà vệ sinh riêng, chỉ có căn phòng cấp trung và cấp cao là có nhà vệ sinh riêng, còn phần lớn phòng hạng thường đều là lâm thời xây lên, thậm chí có rất nhiều phòng là phòng tập thể.
Mà nhà vệ sinh này cũng chỉ là hố xí, bên trong là một dãy hố mà thôi. Không gian không lớn, tổng cộng cũng chỉ dài bảy, tám mét, rộng ba mét, liếc mắt một cái là có thể nhìn được toàn cảnh.
Mà giờ phút này bên trong đúng là trống rỗng, không có lấy một bóng người thật. Nhưng mà, một người lớn như vậy, sao có thể nói không thấy là không thấy thật?
.... Chẳng lẽ là thuật độn thổ trong truyền thuyết hả?