Chương 577: Điểm Danh
"Ngươi có chắc là hắn không nhân lúc ngươi không chú ý đã rời đi từ chỗ khác không?"
Khi nhóm tài xế già đang trở nên căng thẳng, Lục Tân cũng hơi nhíu mày, tiến lên hỏi một câu.
"Chắc chắn là không!"
Lão tài xế kia thề thốt rồi lo lắng giải thích:
"Ta tính mượn tiền hắn, ta còn đang suy nghĩ làm sao để mở lời nhưng lại sợ người khác nghe thấy, nên tất nhiên là ta phải ở đây đợi hắn rồi, thật sự ta không hề thấy hắn đi ra......... Muốn trốn từ lối khác thì chỉ có thể nhảy ra từ bờ tường bên kia, nhưng lão Lý sao lại.... đi vệ sinh còn phải nhảy tường thoát ra ngoài?"
"Có thể vì hắn không muốn cho ngươi mượn tiền nhưng lại ngại từ chối?"
Trong lòng Lục Tân đã nghĩ đến vấn đề này nhưng không nói ra mà yên lặng nghĩ đến một khả năng khác.
Lúc này Tiểu Chu cũng đi vòng từ nhà vệ sinh ra, nhỏ giọng nói:
"Tiểu Lục ca, ta chắc chắn lão Lý không hề nhảy ra từ bờ tường bên kia, trên tường có một lớp bụi rất dày, ai trèo qua nhất định sẽ để lại dấu chân rất rõ....."
Lục Tân khẽ gật đầu, hắn cũng cho rằng khả năng trèo tường rời đi là không lớn.
............
Lúc này, một đám người đang xôn xao ở phía sau, chị Cao nghe tin liền vội vàng chạy đến.
Sau khi biết chuyện lão Lý mất tích, sắc mặt của cô lập tức có chút cảnh giác, cô quay đầu lại nhìn Lục Tân.
Lục Tân nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu.
Sắc mặt Cao Đình tái nhợt, cô mím môi rồi kêu lớn:
"Trước tiên đừng ầm ĩ nữa, cũng đừng tản ra đi tìm, phải..... kiểm tra số người trước!"
Cô quyết định:
"Lập tức xem xem có thiếu mất ai hay không..."
Mấy lão tài xế đều hơi bất ngờ, họ nhìn nhau, thầm nghĩ mọi người đều ở đây thì làm sao thiếu ai được?
Nhưng lời Cao Đình nói ai dám không nghe, đám người Tôn Cẩu Tử lập tức thổi còi, điều động mọi người tập trung ở đại viện để điểm danh. Bởi vì lúc trước ở trấn Bạch Tháp đã thiệt hại rất nhiều người, cho nên bây giờ kiểm tra lại có chút rắc rối. Phải điểm danh số người may mắn sống sót và nhóm tài xế tụ tập ở hiện trường trước rồi mới đối chiếu lại.
"Lưu Đại Cường...."
"Có!"
"Mạnh Đầu Trọc...."
"Có!"
"Trương Tam Cuồng?"
"Đây nè...."
"............"
Trong quá trình Tôn Cẩu Tử điểm danh, Cao Đình và Lục Tân yên lặng quan sát số người ở hiện trường, khi gần đếm xong, sắc mặt Cao Đình đột nhiên thay đổi. Tuy Lục Tân không nắm rõ số người sống sót trong đoàn như cô, nhưng cũng hiểu được vấn đề, hắn nhớ khi đoàn xe rời khỏi trấn Bạch Tháp, có ba mươi bảy người may mắn sống sót, nhưng hiện tại chỉ còn có ba mươi mốt người.
Người không bị điểm danh cũng chỉ có Cao Đình, Tôn Cẩu Tử và hắn.
Cộng lại chỉ mới ba mươi ba người, vậy bốn người còn lại đi đâu rồi?
"Cao.... Cao Đình......"
Một tài xế thấy thế, run rẩy giơ tay:
"Điền Ngưu Tử nhân lúc ngươi quay về phòng nghỉ ngơi, chạy đi gội đầu rồi...."
Cao Đình nghe vậy, trợn mắt hung dữ chửi rủa:
"Đã kêu các ngươi phải đứng đợi ở đây rồi mà?"
"Ta có khuyên nhưng hắn không nghe mà...."
Tài xế kia cầu xin:
"Hắn, hắn còn nói hắn rất lẹ, nửa tiếng sẽ về ngay."
"CMN."
Cao Đình hung dữ khạc nhổ xuống đất, tức giận mắng:
"Trước tiên đừng hoảng, đợi lát ta sắp xếp rồi thống nhất đi tìm người, bây giờ nghĩ xem từ khi nào đã không thấy mấy người mất tích kia, nhớ lại xem lần cuối cùng thấy họ là khi nào."
Lúc nói chuyện, cô không khỏi lo lắng bước hai bước đến gần Lục Tân.
Lục Tân biết cô muốn hỏi cái gì, khẽ lắc đầu nói:
"Ta chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, nhưng mà ta biết có vài người có thể làm ra chuyện không thể tưởng tượng được, cho nên điều bây giờ có thể làm chính là không được hoảng."
Nói xong, hắn khẽ thở dài, nói:
"Ở Thanh Cảng ta từng xử lý những chuyện như thế này, cho nên......"
Hắn cười nói với Cao Đình:
"Ta sẽ cố gắng giúp ngươi tìm được họ!"
"............."
Tuy rằng Lục Tân không đảm bảo, nhưng trong lòng Cao Đình vẫn thấy nhẹ nhõm đi chút ít.
Cô gật đầu, thấp giọng nói với Lục Tân:
"Ta không khéo nói chuyện, nhưng xem như ta nợ ngươi đi."
"Đừng lấy thịt bù đắp là được....."
Lục Tân thầm nghĩ nhưng không dám nói ra.
Bầu không khí lúc này không phù hợp, nói ra có thể khiến người ta khó chịu...
"Cao Đình, họ nhớ ra rồi....."
Tôn Cẩu Tử lập tức đưa ba người đến, nói:
"Họ gần như là người cuối cùng nhìn thấy hai người kia."
Hỏi kỹ mới biết có người đã gặp người tên Bạch Trảo vào giờ ăn cơm trưa, còn cùng nhau thảo luận về bà chủ nhà nghỉ gợi cảm, ăn xong thì hắn nói muốn quay về phòng chợp mắt một lát, đến bây giờ thì không còn thấy nữa.
Một vài người khác thì cùng nhau đánh bài, có người tên lão Đổng thua mười tệ, nói đi rửa tay xong sẽ quay lại đánh tiếp.
Nhưng cũng đi đâu mất tăm, mọi người còn nghi ngờ hắn cố tình trốn để quỵt nợ.
Mấy người bị mất tích này khá giống như, vốn dĩ còn đang cười cười nói nói, vừa quay đầu cái là biến mất.
"Sao lạ vậy?"
Rõ ràng Cao Đình đã từng trải qua biết bao sóng to gió lớn, nhưng lúc này có hơi luống cuống không biết làm gì.
Lúc này, Lục Tân cũng không biết trả lời vấn đề của cô như thế nào.
Cuối cùng những người này là chủ động rời đi bằng cách nào đó mà hắn không biết, hay là thật sự biến mất một cách vô căn cứ?