Chương 579: Đề Phòng
Sắc mặt của Cao Đình bỗng có chút kì lạ.
Lục Tân nghiêm túc nói:
"Báo cảnh sát là đáng tin nhất. Thanh Cảng chúng ta có người xử lí chuyện này, trung tâm thành phố nhất định cũng có. Nếu ngươi báo cảnh sát, nói không chừng sẽ báo động cho người của Đặc Thanh Bộ trung tâm thành phố qua đây, có lẽ họ có thể giải quyết được vấn đề này."
"Việc này..."
Tuy Cao Đình hoàn toàn hiểu rõ về Đặc Thanh Bộ, nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu:
"Được."
Kỳ thực những người xuất thân từ hoang dã như bọn cô trong tiềm thức vẫn luôn không tin tưởng bộ hành chính với Thành Phòng Bộ của thành phố Cao Tường cho lắm, giống như cô luôn cảm thấy Thành Phòng Bộ và bộ hành chính này hẳn đều là cùng một giuộc với đám người Triệu Hội. Nếu như cô báo cảnh sát, không chừng sẽ tự chui đầu vào lưới. Nhưng lúc này cô khá tin tưởng Lục Tân, vậy nên cũng cắn răng chấp nhận lời đề nghị của hắn."
Xảy ra chuyện kì lạ như vậy, cũng không yên tâm để ai ra ngoài một mình. Vì vậy họ cứ hai người một cùng chạy đến quầy lễ tân tìm bà chủ mập kia mượn máy riêng, gọi đến số điện thọai của bộ cảnh vệ, nhận được lời hẹn sẽ lập tức đến ngay của đối phương.
Hàng người lúc này mới quay về giường ghép lớn, kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ là không biết là do Thành Phòng Bộ phản ứng quá chậm hay vì nguyên nhân nào khác mà họ đã đợi rất lâu cũng không thấy ai tới.
Bên ngoài, màn đêm đã dần buông xuống.
...
"Có chuyện gì vậy?"
"Gọi điện giục lần nữa đi?"
"Gọi rồi, bên đó không ai bắt máy nữa, hay là trực tiếp cho người đi hỏi?"
"Với tình hình hiện tại ai dám đi chứ?"
Đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy người nào của Thành Phòng Bộ qua, mấy người tài xế già không khỏi sốt ruột.
Dĩ nhiên xảy ra những chuyện như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy bất an trong khi màn đêm lại cứ dần buông xuống.
"Hiệu suất làm việc của trung tâm thành phố tệ vậy sao?"
Lục Tân trầm ngâm một lát, lắc đầu, trong lòng nghĩ Thanh Cảng bọn ta sẽ không như thế.
Hắn đã nghĩ hay là tự mình trực tiếp đi tìm người của Đặc Thanh Bộ. Thế nhưng, thứ nhất nếu mà hắn đi rồi thì vận mệnh của đoàn xe này không thể đảm bảo được, thứ hai lúc bên phía Thanh Cảng liên hệ với hắn cũng đã dặn hắn cố gắng đừng liên lạc với nhân viên Đặc Thanh Bộ của trung tâm thành phố. Ở một mức độ nào đó, các dị biến giả của thành phố Cao Tường khi vào những thành phố khác đều sẽ bị người khác cảnh giác.
Đặc biệt là hiện giờ trong tay hắn còn đang nắm giữ phần tư liệu về bộ não của thần nên càng không được để lộ.
"Phải chuẩn bị tự mình xử lý những chuyện này thôi..."
Lục Tân suy nghĩ một lát, đưa ra quyết định rồi nói với Cao Đình và những người khác:
"Các ngươi cứ cảnh giác trước, đóng cửa ra vào với cửa sổ lại."
"Đóng cửa... có tác dụng sao?"
Mấy người lái xe già nghi hoặc.
"Chắc hẳn sẽ có tác dụng, trừ phi đối phương thực sự là quỷ..."
Lục Tân ngẫm nghĩ rồi nói:
"Ngoài ra, để đảm bảo an toàn, chúng ta có lẽ còn có thể dùng một vài cách tự bảo vệ bản thân. Ví dụ như, thứ nhất, có thể dùng dây thừng cột tay tất cả mọi người lại với nhau để tránh đột nhiên lại có người biến mất..."
"... Thứ hai, có thể ra ngoài đào một ít đất mang vào đây rắc lên mặt đất xung quanh để kiểm tra dấu chân..."
Đám người nghe thấy những lời của hắn, bỗng có được chủ kiến, lần lượt đứng lên chia thành những nhóm nhỏ đi tìm dây, đào đất.
Lục Tân yên lặng nhìn họ chuẩn bị kỹ lưỡng, sau đó mới gật đầu, nói với Cao Đình:
"Các ngươi cứ ở đây trước, ta ra ngoài một lát...... Ta cần chút không gian riêng để suy nghĩ..."
"Không gian riêng?"
Cao Đình bỗng kinh ngạc, lo lắng nhìn Lục Tân.
"Không sao đâu, yên tâm."
Lục Tân hiểu cô đang lo lắng điều gì, cười nói:
"Nếu thật sự có gì đến tìm ta thì lại dễ giải quyết rồi."
Tuy Cao Đình không cách nào xua tan những lo lắng trong lòng, nhưng vẫn trầm mặc gật đầu.
Lục Tân mỉm cười gật đầu lại với cô, sau đó một mình đi.
Hắn quay lại gian phòng tiêu chuẩn mình ở lúc trước, lúc Cao Đình đổi chiếc giường ghép lớn, đã đổi phòng tiêu chuẩn, nhưng có lẽ cân nhắc đến việc Lục Tân khác với những người khác mà không trả lại căn phòng này. Chẳng qua không có lão Chu và tiểu Chu căn phòng này trở nên im ắng lạ thường. Sau khi bật đèn lên, bóng đèn treo trên không trong phòng như bị gió thổi qua lặng lẽ đung đưa.
“Kẽo kẹt…”
Đây là âm thanh Lục Tân ngồi lên giường.
Hắn lại lấy điện thoại ra, gọi cho nhân viên cơ quan Thanh Cảng kia nhưng không cách nào liên lạc được.
Nói theo cách khác thì căn bản là không có tín hiệu.
Lục Tân trầm ngâm một hồi, bỏ điện thoại vào ba lô, hai tay đan vào nhau, chống cằm, lặng lẽ suy tư.
Hắn lẳng lặng ngồi một chỗ rất lâu, màn đêm bên ngoài càng lúc càng dày hơn.
Có gió đêm ngoài sân thổi xoáy vào.
Lục Tân ngồi đợi rất lâu, mãi không thấy điều gì khác thường xảy đến với mình, không khỏi cảm thấy nhàm chán.
Hắn chỉ đành tự suy ngẫm, đến nay vẫn không có bất cứ thông tin nào của nhân viên cơ quan, lẽ nào hắn cũng đã biến mất rồi sao?
Việc ngày hôm nay gặp phải, hẳn là do sự việc ở thị trấn Bạch Tháp mà ra?