Mặt Trăng Đỏ

Chương 580: Lại Bị Mất Tích

Chương 580: Lại Bị Mất Tích


Lúc trước Hàn Băng đã từng nhắc nhở hắn cần phải cẩn thận với đối thủ dùng ** biện pháp diệt khẩu.
Như vậy, nếu đối thủ ra tay, xuống tay trước với những tài xế thì nói cũng có lý.
Thứ nhất những tài xế vốn dĩ đã nằm trong phạm vi diệt khẩu của bọn chúng, thứ hai cũng là để thăm dò hắn.
Hắn đương nhiên là không quan tâm, nhưng phải giải quyết việc này như thế nào đây?
Lúc trước khi gặp vấn đề thế này, ít nhất còn có thể hỏi Hàn Băng, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể tự mình suy nghĩ.
Vả lại, mẹ dường như rất giỏi trong việc tìm người nhưng hiện giờ bà lại không có ở đây.
“Ừm...”
Lục Tân trầm mặc một lúc, ngẩng đầu lên, trên trần nhà có một cái bóng trắng toát, ẩn nửa mình trong bóng tối.
“Em gái, ban nãy em không phát hiện ra điều gì sao?”
Lục Tân không cam tâm hỏi một câu, lỡ em gái không cẩn thận nhìn thấy thì sao?
“Nếu em thấy thì lúc này đã ôm đồ chơi đến nói chuyện với anh rồi.”
Em gái ôm shrilling chicken, mặt không cảm xúc, bóp một cái, sau đó nói:
“Nhưng em thấy chuyện này rất thú vị, ở trong còn có mấy hồi cảm giác như thấy được điều gì đó nhưng khi cẩn thận nhìn lại lại không thấy điều gì, cho nên em cũng không biết có thấy gì hay không.”
“Ngươi ca vè đọc nhịu sao?”
(* Vè đọc nhịu là một trò chơi ngôn ngữ truyền thống của Trung Quốc.)
Lục Tân thở dài, lẩm bẩm:
“Nếu mẹ ở đây thì tốt rồi.”
Em gái tức giận nhìn Lục Tân, hung hăng bóp Gà La Hét một cái.
Lục Tân không nhìn cô, cúi đầu nhìn bóng của mình, bởi đỉnh đầu có bóng đèn mờ lờ mờ nên chỉ có chút bóng từ phần chân hắn trở xuống chiếu dưới đất, lúc hắn nhìn bóng của mình, trong bóng như xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu, nhìn đối diện với hắn, 4 con mắt ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trầm mặc một lúc lâu, Lục Tân nói:
“Ngươi có phát hiện ra điều gì không?”
“Hahahaha...”
Tiếng cười suông nhạt nhẽo vang lên bên tai:
“Muốn san bằng khách sạn này rất đơn giản...”
Lục Tân bất đắc dĩ lắc đầu:
“Nói cách khác, ngươi cũng không phát hiện ra điều gì?”
Cái bóng:
Lục Tân bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm:
“Nếu mẹ ở đây thì tốt rồi.”
Không khí trong phòng nhất thời có chút không tự nhiên, dù là em gái ở trên trần nhà hay là đôi mắt ẩn trong cái bóng cũng đều trầm mặc nhìn Lục Tân, Lục Tân cũng có chút vô tội nhìn lại bọn họ, trong mắt ít nhiều cũng có phần hơi xem thường.
Ngoài ra còn có chút khó xử.
“Xem ra chắc hắn sẽ không đến tìm ta rồi...”
Lại ngồi thêm mấy phút, Lục Tân mong đợi nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, cuối cùng vẫn là cúi đầu thất vọng.
“Aaaaa...”
Đột nhiên, từ xa vọng lại một loạt tiếng kêu thảm thiết sợ hãi, chợt, có tiếng người sải bước chạy.
Tiếng của tiểu Chu rất nhanh sau còn kèm theo cả tiếng khóc nức nở:
“Không ổn rồi, tiểu Lục ca, mới nãy... lại có người biến mất rồi!”
“Hả?”
Lục Tân nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy cùng tiểu Chu đi đến trước căn phòng có giường ghép lớn.
Chỉ thấy căn phòng lúc này đã rối tung cả lên, dây thừng cuốn trên cổ tay của mọi người vẫn còn nguyên, nhưng những người bị trói lúc trước lại biến mất không thấy đâu nữa.
,
Dưới đất còn có dấu chân lộn xộn.
Mọi người đang sợ hãi đi lại trên lớp đất, tìm kiếm xung quanh, thậm chí còn có người bò xuống dưới giường.
Thấy Lục Tân đến, Cao Đình vội vàng nói:
“Vừa nãy... vừa nãy bọn ta vẫn luôn ngồi ở đây, không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng trong lòng ta thấy... thấy có chút không ổn bèn để Tôn Cẩu điểm danh lại một một lần nữa, nhưng không ngờ... không ngờ...”
“Lúc đến đây rõ ràng có tổng 30 người, nhưng mới nãy đếm lại chỉ còn 27 người.”
“Lại thiếu mất 3 người?”
Lục Tân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lại.
Đều ngồi chờ ở đây, mọi người đều nhìn nhau, sao còn có người biến mất được?
Cao Đình gật đầu:
“Đúng, lại thiếu mất 3 người, mà chúng ta... thậm chí còn không biết thiếu mất người từ lúc nào!”
Lúc này, có thể nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của cô.

“Sao người sống sờ sờ như vậy lại đột nhiên biến mất…”
“Là ma ư? Nhất định là bị ma kéo đi rồi…”
“Xong đời rồi…Tất cả chúng ta đều sẽ bị ma ăn thịt, xong đời rồi…”
“…”
m thanh hoảng sợ đột nhiên vang lên từ những chiếc giường ghép.
Nỗi sợ có thể lan ra, trực tiếp nhấn chìm tất cả mọi người.
Lúc này, tay chân của đám đàn ông đều run lập cập, có người thì mặt mày trắng bệch, có người thì mặt mày xanh mét, giống hệt như những con ma bị treo cổ.
“Trên đời này không có ma…”
Lục Tân theo bản năng muốn uốn nắn lại suy nghĩ ​​không đúng đắn và phản khoa học này, nhưng hắn không nói ra.
Hắn nhận ra sự hoảng loạn trong lòng họ, hắn biết lúc này họ chỉ đang tìm cớ cho cảnh tượng khó tin trước mắt.
Cho dù cái cớ “bị ma kéo đi” này càng khiến họ hoảng sợ và bất an nhiều hơn. Hơn nữa, ý tưởng về ma quỷ vốn không hề hợp lý, nhưng đối với họ, bất kỳ suy đoán nào cũng tốt hơn so với hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Việc không biết chuyện gì đang xảy ra còn ghê gớm hơn tất cả nỗi sợ hãi!

“Các ngươi có chắc chắn là vừa rồi không có ai ra khỏi phòng không?”
Người khác có thể hoảng loạn, nhưng Lục Tân thì không thể, hắn chỉ có thể cố hết sức bình tĩnh nhìn về phía Trưởng đoàn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất