Chương 578: Báo Cảnh Sát
Nếu họ mất tích vô căn cứ như vậy thì là do dị biến giả nào, và đã dùng cách gì để khiến họ biến mất?
Thấy Lục Tân đang suy tư, Cao Đình cũng mím môi.
Lục Tân có thể chậm rãi suy nghĩ chuyện này, cô thân là trưởng đoàn xe lại không biết làm sao, mọi người xung quanh đã bắt đầu hoảng sợ rồi.
Cô cắn chặt răng hét lớn:
"Đi đến quầy lễ tân của nhà nghỉ xem camera trước, sau đó mới tìm người đưa Điền Ngưu Tử trở về...... Hai người cùng đi có thể chăm sóc lẫn nhau!"
Tuy rằng nhóm tài xế trong đoàn xe vẫn còn hơi hoang mang, nhưng dù gì cũng có chuyện làm rồi nên liền lớn tiếng đồng ý.
Tôn Cẩu Tử lập tức sắp xếp người chia nhau làm việc, để đảm bảo an toàn thì ba người một tổ.
Những người khác cũng phải tụ lại một chỗ, tự trở về phòng xem xem có ai đang ngủ các kiểu gì hay không.
Mọi người khẩn trương tản nhau ra làm việc, sau đó nhanh chóng trở về báo cáo:
"Đã xem qua camera trước quầy lễ tân, nhưng do sợ có người cướp xe hoặc trộm linh kiện nên camera chỉ quay ở mỗi bãi xe, vì vậy không nhìn thấy ai cả. Ở trước cổng chính thì thấy Điền Ngưu Tử lén lút chạy ra ngoài, đám lão Lý thì chả thấy bóng dáng đâu, điều này chứng minh họ căn bản là không có rời khỏi nhà nghỉ...."
"Đã hỏi ở chỗ gội đầu rồi, họ nói Điền Ngưu Tử đến chưa được mười phút đã rời đi nhưng không thấy hắn quay trở về."
"Đã tìm khắp các phòng cũng không có ai cả....."
Trong lúc Cao Đình và Lực Tân đang suy tư thì bỗng có tiếng hét lên từ trong đám đông.
Tất cả đều quay đầu lại nhìn thì thấy người tài xế ốm nhom hình như tên là Mạnh Đầu Trọc, hắn quay đầu lại nhìn xung quanh, bộ dạng hoảng hốt như gặp phải ma vậy, nhưng rõ ràng ở đó đâu có ai, mọi người đều bị vẻ mặt của hắn dọa sợ nên không ai dám hó hé điều gì.
"Lương Đuôi To.... Lương Đuôi To mất tích rồi...."
Mạnh Đầu Trọc lắp bắp nói rồi chỉ tay về bãi đất trống bên cạnh:
"Rõ... rõ ràng vừa rồi hắn vẫn còn ở đây....."
Cao Đình nghe vậy liền hốt hoảng:
"Không thấy từ lúc nào?"
"Mới.... Mới đây thôi....."
Dường như Mạnh Đầu Trọc bị dọa sắp khóc:
"Ta vừa mới nói chuyện với hắn đây, nhưng quay đầu lại liền không thấy đâu nữa."
Hắn vừa nói vừa theo bản năng chen vào đám đông, nhưng những người chung quanh đều sợ hãi lùi lại.
"Sao có thể được......"
Giọng điệu của Cao Đình run run lên.
Lục Tân không vội lên tiếng, mà hắn ngẩng đầu nhìn về phía đó. Trong mắt người ngoài chỉ đủ nhìn thấy trên trên tròng mắt trái của hắn hiện lên một tia sáng màu xanh mờ nhạt, còn trong mắt hắn thì trên tròng kính đã nhảy ra một đống số liệu và khung màu đỏ mờ mờ. Hắn đang khẩn trương kiểm tra vị trí mà Mạnh Đầu Trọc vừa chỉ nhưng lại chả thấy có gì bất thường, vừa rồi không có phóng xạ tinh thần, cũng không có quái vật nào cả.
Lục Tân nhíu mày, nhìn vào vách tường bên cạnh.
Em gái thắc mắc trèo ngược lên tường, rất rõ ràng, con bé cũng không phát hiện được gì.
Thú vị đấy.....
"Ít nhất thì bây giờ có thể xác định rằng chúng ta thật sự gặp phải một vài chuyện kỳ lạ rồi....."
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, Lục Tân bình tĩnh nhìn xung quanh rồi nói với Cao Đình:
"Tập trung mọi người lại trước đi!"
"Ta nghĩ điều cần quan tâm bây giờ không phải làm sao để tìm được người mà là đảm bảo những người khác sẽ không biến mất trước mắt ta."
…
Cao Đình lập tức đồng ý đề nghị của Lục Tân và tìm giải pháp.
Cô thương lượng với khách sạn để đổi lại phòng cho tất cả mọi người.
Khách sạn này có giường ghép lớn, bên trong đã chật kín, có thể ngủ được 30-40 người.
Đáng nhẽ hầu hết các tài xế ngủ ở giường ghép lớn, trực tiếp quay lại là được. Mà mấy người ngoài ban đầu ở giường ghép này đã bị chị Cao dùng phòng tiêu chuẩn của đội xe khác để trao đổi, trong phút chốc liền chuyển đi.
Khi mấy người lái xe già thấp tha thấp thỏm xách hành lý đến giường ghép lớn, mọi người đều nhìn nhau với vẻ nặng nề không nói lên lời.
"Lẽ nào có tên sát thủ lợi hại nào đã lẻn vào rồi giết... giết họ rồi?"
"Nếu là sát thủ còn đỡ, chỉ sợ... sợ là bị quỷ kéo đi rồi ấy?"
Dưới ánh đèn mờ ảo, một số người vẫn luôn căng thẳng nhìn xung quanh vì lo sợ rằng những người bên cạnh sẽ đột nhiên biến mất.
Càng đáng sợ hơn nếu như người biến mất chính là mình.
Cũng có những người không nhịn được thì thào bàn tán, nhưng cho dù là nói gì cũng đều cảm thấy có chút không đáng tin.
"Lục... Lục tiểu ca, chuyện này..."
Trưởng đoàn Cao Đình với Lục Tân đứng ở cửa, hơi ngập ngừng hỏi.
Bình thường cô là một thủ lĩnh nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói có trọng lượng nhất trong đoàn xe. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy bản thân mình chẳng thể làm được chuyện gì cả, mọi việc đều phải hỏi Lục Tân, trong lòng ít nhiều cũng có chút ái ngại. Có điều, dù sao trước đây, cô đã từng nhìn thấy cảnh Lục Tân giải quyết con quái vật hình não đó, hơn nữa, cô vốn dĩ cũng đã được Lục Tân giúp đỡ rất nhiều nên vẫn quyết định hỏi hắn.
"Ta vẫn chưa tìm ra nguyên nhân những người kia biến mất, bây giờ cũng chỉ có thể đưa ra chút ý kiến cho ngươi mà thôi."
Đối mặt với sự nghiêm túc của hắn, trong lòng Cao Đình rất căng thẳng, vội hỏi:
"Ý kiến gì vậy?"
Lục Tân nói:
"Báo cảnh sát!"