Chương 581: Phân Tích Của Lục Tân
“Chắc chắn!”
Cao Đình cắn chặt môi, cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh hơn, nhưng giọng cô ta vẫn hơi run rẩy:
“Vừa rồi bọn ta vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng, dù là đi tiểu, họ cũng giải quyết luôn ở góc tường, nhưng…”
Khuôn mặt của cô ta lộ rõ vẻ sợ hãi:
“Nhưng không hiểu sao, số người lại…Ít đi.”
Lục Tân liếc nhìn bức tranh ướt mèm trên bức tường trong căn phòng toàn giường ghép rồi khẽ gật đầu.
Hắn cố gắng khiến cho tư duy hỗn loạn của mình trở nên rõ ràng hơn.
Một vài người đã biến mất một cách khó hiểu, cả đám người đều không phát hiện ra bạn đồng hành của mình đã biến mất từ lúc nào.
Dùng dây thừng trói lại cũng vô ích, họ vẫn biến mất một cách kỳ quái.
Theo như lời kể của đám người Cao Đình, hình như khi biến mất, họ không để lại bất kỳ dấu vết nào …
Chuyện này khiến người ta có cảm giác như có kiến bò ở trên người.
Lục Tân không thích cảm giác hỗn loạn này, hắn không khỏi khẽ cau mày:
“Trên thế giới này chắc chắn không có ma.”
Hắn đưa mắt nhìn những tài xế già rồi nói:
“Tuy nhiên, trên thế giới này thực sự tồn tại một số quái vật tinh thần có thể làm ra chuyện này.”
“Á, chuyện này…”
Các tài xế già đều sửng sốt:
“Có khác nhau không?”
“Một cách gọi là sự mê tín điển hình, một cách gọi ít nhiều có cơ sở khoa học…”
Lục Tân nghiêm túc giải thích rồi nói tiếp:
“Giả sử thực sự tồn tại một con quái vật tinh thần nào đó mà ngay cả ta cũng không thể nhìn thấy đã lặng lẽ kéo họ đi, nghĩa là thực ra nó vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, ngay trong căn phòng này, đúng không?”
Nghĩ đến đây, Lục Tân đột nhiên quay đầu nhìn khắp phòng.
Lúc này, ánh mắt hắn bỗng trở nên sắc bén, tất cả tài xế già trong phòng đều không khỏi hoảng sợ.
Dù chỉ bị ánh mắt của hắn nhìn lướt qua, họ cũng cảm thấy sởn gai ốc.
Lục Tân lẩm bẩm rồi tự hỏi:
“Bao gồm cả bây giờ?”
…
Nghe những lời nói có vẻ vô cùng nghiêm túc của Lục Tân, đám tài xế già càng lo lắng hơn.
Vừa nghĩ đến có một con quái vật nào đó mà mình không thể nhìn thấy đang ở ngay trong căn phòng này, sẵn sàng nuốt chửng mình bất cứ lúc nào, họ đều co người lại theo bản năng, ai nấy đều có cảm giác rùng rợn khó tả chạy dọc sống lưng lên đến sau ót.
Họ đều có cảm giác như có thứ gì đó đang thổi nhẹ sau lưng mình.
Thậm chí có người còn nhảy xuống giường, muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Làm gì có ai muốn ở chung phòng với ma.
“Vô ích thôi.”
Lục Tân liếc nhìn khuôn mặt của những người muốn chạy trốn rồi nói:
“Cho dù ngươi chạy trốn ra ngoài, nó vẫn sẽ đi theo ngươi, tất nhiên,”
Tư duy của hắn đột nhiên chuyển hướng:
“Giả sử chỉ có một con quái vật, nếu bây giờ mọi người lập tức chạy ra ngoài rồi lái xe chạy khắp các hướng, chạy càng nhanh càng tốt, không biết nó có thể cùng lúc đuổi theo nhiều người như vậy không…”
Câu nói này của Lục Tân khiến tất cả đều động lòng.
Lục Tân mỉm cười và phủ quyết:
“Tất nhiên điều này là không khả thi, vì chúng ta không biết rốt cuộc con quái vật đó có đồng bọn hay không.”
Bầu không khí trong phòng lại trở nên tiêu cực.
Cao Đình vẫn đang quan sát dáng vẻ nghiêm túc ngẫm nghĩ của Lục Tân, tâm trạng cô ta cũng trở nên phức tạp không kém.
“Chúng ta nên tìm nguyên nhân từ góc độ khác thì hơn…”
Cho dù trong lòng hồ đồ, nhưng Lục Tân cũng chỉ có thể cố gắng suy nghĩ, bởi vì hắn không thể trông đợi gì vào em gái và cha…
Nếu mẹ có ở đây, có lẽ bà ấy có thể tìm ra những người này, vì bà ấy rất giỏi trong việc tìm người.
Nhưng dù sao mẹ cũng không có ở đây, mặc dù Lục Tân có thể mượn một chút năng lực của mẹ mình, nhưng hắn có thể mượn khả năng quan sát cảm xúc của con người của bà ấy, mà khả năng này rõ ràng không phù hợp dùng trong hoàn cảnh hiện tại.
Nếu ép bản thân mượn sức mạnh của người nhà, Lục Tân cũng chỉ mượn được một phần nào đó mà thôi. Ví dụ như, Lục Tân có thể mượn sức mạnh bẻ cong và gây biến dạng của em gái, nhưng không thể mượn khả năng tự phân thân của con bé.
Nếu là sức mạnh của cha, hắn chỉ có thể mượn được một chút xíu.
Nếu vậy, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình…
Suy cho cùng, hắn cũng từng có một thời gian trải qua khóa đào tạo về ô nhiễm đặc biệt ở Thanh Cảng.
Hắn rất chuyên nghiệp.
“Nếu thật sự là quái vật đã kéo mọi người đi…”
Nghĩ đến đây, Lục Tân trầm ngâm một hồi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Đình và nói:
“Vậy khi kéo người đi, quái vật đó trông như thế nào? Nó trực tiếp hiện thân rồi nuốt chửng họ, hay là có một bàn tay vô hình bất ngờ túm lấy đầu của họ?”
“Chắc chắn là nó sẽ không túm chân họ trước, vì nếu túm chân trước, thì những người bị kéo đi sẽ kịp hét lên…”
“Về lý mà nói, dù bị nó túm lấy đầu trước, họ vẫn có thời gian để hét lên chứ?”
“Trừ khi là miệng nuốt chửng miệng?”
“Không đúng, nếu như miệng nuốt chửng miệng, họ cũng sẽ vùng vẫy, giống như khi bị cưỡng hôn.... Trừ khi người bị bắt không thể vùng vẫy, hay nói cách khác, đây là một dạng ô nhiễm cường độ cao, và dạng ô nhiễm cường độ cao này thông thường đều phải tiếp xúc trực tiếp…”
Rõ ràng đây đều là những phân tích rất nghiêm túc, nhưng Cao Đình nghe xong lại có cảm giác dựng tóc gáy.