Mặt Trăng Đỏ

Chương 582: Biện Pháp

Chương 582: Biện Pháp


Vốn dĩ Cao Đình coi Lục Tân như một chuyên gia, nhưng tại sao càng nghe hắn nói, cô ta lại thấy hắn càng giống như một kẻ điên đang nói lảm nhảm?
Sau một hồi khẽ run rẩy, cô ta mới cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và nói:
“Bọn ta…Thực sự không nhìn thấy gì cả…”
“Trong một căn phòng với nhiều người như vậy, rất nhiều bạn đồng hành đã biến mất ngay bên cạnh, mà ngươi lại không nhìn thấy gì cả?”
Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Đình.
Cao Đình hơi xấu hổ trước câu hỏi của Lục Tân, sau đó, cô ta gật đầu và nói:
“Đúng.... Đúng vậy, đều tại ta…”
“Không, không đúng.”
Lục Tân nhìn Cao Đình, ánh mắt hắn dần sáng lên, hắn hỏi:
“Ý của ta là, các ngươi thật sự không hề nhận ra bất cứ điều gì sao?”
Cao Đình phát hiện ra mình đã không theo kịp suy nghĩ của Lục Tân, vì vậy cô ta chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
“Ta nghĩ là ta đã tìm ra một đặc điểm của con quái vật này.”
Giọng nói của Lục Tân mang theo sự vui mừng, hắn thậm chí còn tỏ ra hơi đắc ý.
Cao Đình phản ứng rất nhanh, khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Lục Tân, lúc đầu, cô ta chỉ cảm thấy mờ mịt, nhưng sau đó, cô ta rất nhanh liền nhớ lại những gì mình vừa nói rồi liên hệ chúng với nhau, cô ta đột nhiên cảm thấy giống như bắt được một vệt sáng, sau đó khẽ “à” một tiếng rồi hỏi với vẻ khẩn trương:
“Ý của ngươi là, con ma này.... Quái vật.... Sẽ chỉ bắt những người không được chú ý sao?”
Lục Tân mỉm cười gật đầu rồi nói:
“Đúng vậy. Dù mọi người ở cùng một nơi, nhưng sự chú ý của mỗi người là khác nhau và mọi người đều sẽ không nhìn mãi một người. Và khi một người không được chú ý, con quái vật sẽ ra tay bắt người đó đi.... Bây giờ nếu giải thích theo cách này, các ngươi sẽ cảm thấy thực ra nó không đáng sợ đến vậy, đúng không?”
“Cũng không giảm bớt được cái gì cả…”
Cao Đình vô thức hét lên trong lòng, cô ta hít thở thật sâu, lồng ngực không ngừng nhấp nhô.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ta ngẫm nghĩ, và cảm thấy thật sự an tâm hơn một chút.
Không chỉ cô ta, mà cả những tài xế già đã hiểu ra vấn đề xung quanh đều lập tức cảm thấy có một tia hy vọng.
Trong bầu không khí u uất và đáng sợ, họ đã gặp phải một tình huống nan giải như vậy.
Việc đột nhiên phát hiện ra một đặc điểm của đối phương, thật sự chẳng khác nào trong lúc tuyệt vọng mà bắt được một cọng rơm cứu mạng.
“Mau, mọi người hãy ngồi đối mặt với nhau, và nhìn chăm chú vào người đối diện, tuyệt đối, tuyệt đối không được chớp mắt…”
Ngay sau khi có phản ứng, Cao Đình lập tức lớn giọng ra lệnh.
Một đám tài xế già nhanh chóng có phản ứng, luống cuống bò lên giường rồi xoay người ngồi đối diện nhau.
Đôi mắt ai nấy đều trừng to như chuông đồng.

Lục Tân xoay người lại liền thấy Cao Đình cũng đang trừng to mắt nhìn mình chằm chằm.
“Nhìn ta cũng không ích gì, ngươi hãy nhìn những người khác đi!”
Lục Tân lắc đầu rồi đi tới mép giường bên cạnh, kéo một cái gầu đựng sợi thuốc lá, sau đó học theo Lão Chu lấy một tờ giấy mỏng, rồi bắt đầu đổ sợi thuốc lá lên đó rồi cuốn lại thành một điếu thuốc.... Hắn chỉ còn lại tổng cộng ba điếu thuốc có đầu lọc màu vàng kim, phải thật tiết kiệm.
Sau khi từ từ nuốt một làn khói nồng đậm, Lục Tân chậm rãi suy nghĩ.
Nếu chỉ phát hiện ra đặc điểm này thôi là chưa đủ, hắn còn phải suy nghĩ xem nên giải quyết như thế nào.
Suy cho cùng, hắn vẫn chưa tìm thấy những người đã biến mất trước đó.
Ngoài ra, lẽ nào tiếp tục nhìn nhau như vậy có thể đảm bảo mình sẽ không biến mất?
Theo lý thuyết, khi hai người ngồi đối mặt, chỉ cần người bạn đồng hành chớp mắt một cái, người còn lại có thể sẽ biến mất sẽ biến mất.
Không một ai trên thế giới này có thể thoát khỏi sự dòm ngó của một con quái vật có thể bắt người chỉ trong nháy mắt nếu người đó không được ai chú ý như vậy.
Trừ khi, mọi người đều tuân theo mệnh lệnh của hắn, xếp hàng và nhìn nhau chằm chằm.
“Mình nên giải quyết thế nào?”
Lục Tân chậm rãi xoa trán, bắt đầu thấy nhớ Hàn Băng.
Đám người vẫn im lặng nhìn nhau, bầu không khí này cứ như đang tra tấn tinh thần mọi người từng chút một.
“Ầm…”
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, như thể có thứ gì đó đã va vào thùng xe.
Trong phòng, đám người vốn đang trong trạng thái vô cùng căng thẳng đều bị âm thanh này làm cho giật mình.
Lục Tân và họ đều đồng thời quay đầu nhìn ra ngoài.
Nhưng sau đó, họ phát hiện ngoài cửa sổ không có bất kỳ động tĩnh gì, trong lòng Lục Tân đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Khi hắn quay đầu lại, căn phòng ban đầu vốn có rất nhiều người lập tức trở nên hơi trống trải.
Như thể có một cơn gió từ nơi âm u thổi tới, trong nháy mắt khiến cho sống lưng mọi người đều trở nên lạnh buốt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất