Chương 583: Sơ Hở
“Lần này có bao nhiêu người biến mất?”
Sắc mặt Lục Tân tái xanh, một lúc sau hắn mới chậm rãi hỏi.
Nhưng hỏi một lúc lâu vẫn không thấy ai trả lời, lúc này Lục Tân mới phát hiện, Cao Đình - người lúc nãy ngồi cách mình không xa đã biến mất, trên chiếc đệm ngồi của cô ta có một cái hố, lúc này nó đang từ từ phồng lên, không một tiếng động.
“Thủ lĩnh... Thủ lĩnh cũng biến mất rồi…”
Những tài xế già đều kinh hãi, họ nghẹn ngào hét lên.
Toàn bộ căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn. Tầm quan trọng của thủ lĩnh Cao Đình trong đoàn xe này không cần nói cũng biết, vừa rồi khi cô ta còn ở đây, dù gặp phải chuyện quái gở như vậy, những tài xế già này vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng khi đột nhiên nhận ra trong nháy mắt có rất nhiều người đã biến mất, bao gồm cả người thủ lĩnh giống như xương sống của họ, họ đã trở nên vô cùng hoảng loạn.
“M* kiếp, quái vật ở đâu?”
“Ra đây, ngươi hãy ra đây, ông đây sẽ xé xác ngươi…”
“Không xong rồi, không xong rồi, ta không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, ta phải chạy thật nhanh…”
“…”
Căn phòng nhất thời trở nên hỗn loạn, có không ít người nhảy dựng lên đòi xông ra ngoài.
“Mọi người hãy bình tĩnh…”
Lục Tân đành phải đứng ra khuyên nhủ bọn họ.
“Còn bình tĩnh gì nữa, nếu tiếp tục bình tĩnh thì tất cả mọi người đều sẽ bị ma bắt đi mất…”
“Đừng ngăn cản ta, ta phải đi thật nhanh…”
Dù những tài xế già này đều biết thân phận của Lục Tân không hề đơn giản, nhưng lúc này khi đối mặt với hắn, họ cũng không thể khống chế bản thân.
Nỗi sợ hãi như tra tấn đã khiến họ gần như phát điên.
Soạt một tiếng, rất nhiều người đã lao ra cửa, họ muốn liều mạng bỏ chạy.
Mặc dù Lục Tân đứng ngay ở cửa, nhưng hắn đã không ngăn cản họ.
Lúc này, trong lòng hắn cũng dâng lên một cảm giác khó chịu khác thường, nhưng hắn chỉ im lặng.
Hắn không quen xử lý những tình huống như vậy.
Khi những người còn lại của đoàn xe trở nên hỗn loạn như vậy, có một người bất ngờ nhảy xuống giường, linh hoạt như một con mèo rừng, nhào tới cửa ngăn cản những người đang hoảng sợ muốn xông ra ngoài này lại, đồng thời tiện tay tóm lấy người lao ra trước tiên, sau đó giơ tay giáng cho hắn hai cái tát, rồi trừng to mắt mắng:
“Đã đến lúc này rồi, ta xem còn ai trong các ngươi dám bỏ chạy nữa?”
Sự hung hăng của hắn lập tức khiến cho những người đang hoảng loạn kia dần dần khôi phục lại lý trí.
Người vừa lao tới đánh người là Tôn Cẩu Tử, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào mắt người đó rồi tiếp tục mắng:
“Không nghe thấy Tiểu Lục ca bảo các ngươi đừng hốt hoảng sao?”
“Thủ lĩnh tin tưởng hắn như vậy, lúc này ngươi lại không nghe lời hắn sao?”
“…”
Lục Tân cảm thấy hơi bất ngờ khi đội trưởng đội bảo vệ đã từng nghi ngờ mình trước đó có biểu hiện như vậy vào lúc này.
Một người lưng hùm vai gấu khác cũng nhảy xuống giường, là Tiểu Chu, hắn siết chặt hai nắm tay, nghiến răng nghiến lợi mắng:
“Ai muốn ra ngoài thì qua đây đánh với ta một trận, bây giờ thủ lĩnh... Đã biến mất, muốn cứu họ trở về thì phải dựa vào Tiểu Lục ca!”
Một người thường ngày vẫn rất có uy tín, một người bày sẵn nắm đấm ở đó, hai người họ đã khiến cho những tài xế già khác kinh hãi một phen.
Căn phòng thoắt trở nên yên tĩnh.
Tiểu Chu quay đầu nhìn Lục Tân với hốc mắt hơi đỏ, hắn thấp giọng nói:
“Tiểu Lục ca, vừa rồi chú của ta cũng đã biến mất.”
Lục Tân quay đầu liếc nhìn vị trí mà Lão Chu vừa ngồi lúc nãy.
Giọng nói của Tiểu Chu còn mang theo sự kìm nén và nghẹn ngào:
“Đều tại ta, lúc đó vừa nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, ta liền quay đầu lại theo bản năng, chỉ trong chớp mắt như vậy, chú của ta đã lập tức biến mất... Ông ấy đã biến mất, còn ta thì thì không, cho thấy ông ấy vẫn luôn nhìn ta…”
“Đều tại ta, tại ta không làm chủ được bản thân…”
“…”
Lục Tân nghe ra sự tự trách trong giọng nói của Tiểu Chu, hắn thở dài một hơi rồi gật đầu hỏi:
“Vừa rồi có bao nhiêu người đã biến mất?”
Tôn Cẩu Tử và Tiểu Chu đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức đếm số người.
“Tám... Tám người.”
Khi Tôn Cẩu Tử trả lời, giọng nói của hắn cũng khẽ run.
Trước đó chỉ có một hai người biến mất, nhiều hơn một chút cũng chỉ có ba bốn người, nhưng bây giờ thì... Tám chin người đã biến mất chỉ trong nháy mắt.
Số người biến mất ngày càng tăng!
“Ta hiểu rồi.”
Lục Tân gật đầu chậm rãi bước xuống giường, sau đó xách chiếc ghế con ra ngồi ở cửa.
Lục Tân nhớ lại trước đây, Tần Nhiên cũng dùng phương thức gây ô nhiễm tăng dần như vậy.
Từ một người đến hai người, hai người đến bốn người, bốn người đến tám người…
Bây giờ, ở một mức độ nào đó, nó gần như trùng khớp với quy luật biến mất của những người trong đoàn xe này.
Có điều, số người biến mất của đoàn xe không chính xác đến vậy, lẽ nào là vì những người không được chú ý là ngẫu nhiên?
Cường độ tinh thần của quái vật đang không ngừng tăng lên, vì vậy càng ngày nó càng bắt được nhiều người hơn.
Tuy nhiên, chỉ khi nào mục tiêu bị phớt lờ mới bị nó bắt đi.