Chương 584: Lại Có Suy Đoán Mới
“Động tĩnh bên ngoài vừa rồi là do bạn đồng hành của ngươi cố tình tạo ra để thu hút sự chú ý của bọn ta?”
“…”
Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, sau đó, hắn phủ định kết luận trước đó.
Trước đó, hắn cho rằng muốn đối phó với con quái vật này, trừ khi có ai đó có đủ mạnh để khiến mọi người trên toàn thế giới phải luôn nhìn chằm chằm vào mình thì mới được.
Nhưng bây giờ, Lục Tân không nghĩ vậy.
Ngay cả khi có người thật sự mạnh mẽ đến vậy, con quái vật vẫn có thể không ngừng bắt những người khác.
Theo lý thuyết, cuối cùng thì dù người này có thực lực đến đâu cũng sẽ rơi vào tay con quái vật, không có cách nào ngăn cản được.
Lý thuyết tương tự còn khiến Lục Tân liên tưởng đến chính mình.
Vừa rồi, mình đã đợi nó trong phòng rất lâu, nhưng nó vẫn không tìm đến.
Nghĩa là nó cũng cảm thấy mình khó đối phó hơn những người khác, nên nó mới không dám đến tìm mình?
Tuy nhiên, nếu sức mạnh của nó càng lúc càng được gia tăng, liệu có phải nó sẽ đối phó với mình sau cùng không?
…
Lúc này, sự bất mãn trong lòng Lục Tân đang từ từ tăng lên.
Hắn có thể cảm nhận được những tài xế già trong căn phòng này đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng, mong đợi và nghi ngờ.
Có lẽ con quái vật cũng đang nhìn mình với ánh mắt đắc ý và tham lam.
Vốn dĩ những người này rất tin tưởng hắn.
Đặc biệt là Tiểu Chu, hắn coi mình như một người chuyên nghiệp và cảm thấy mình có thể xử lý tất cả những việc này.
Thế nhưng bây giờ, mình lại bất lực trước con quái vật này, dường như mình đã trở thành trò cười.
Lục Tân cảm thấy rất tức giận…
Nỗi tức giận này khiến cho cái bóng của hắn hơi nhúc nhích.
…
“Tốt rồi, ta đã tìm ra cách để đối phó với nó rồi.”
Lục Tân ngồi trên chiếc ghế con ở cửa, hắn hơi ngả người ra sau rồi dựa vào khung cửa.
Lúc này, Tiểu Chu, Tôn Cẩu Tử, và những tài xế còn lại đều giật mình, họ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy chờ mong.
“Bây giờ các ngươi không cần nhìn nhau chằm chằm như trước nữa, vì nếu làm như vậy, các ngươi sẽ không thể chống đỡ được đến phút chót, sớm muộn gì cũng sẽ mệt mỏi và bị con quái vật bắt đi.”
Lục Tân chậm rãi nói, rồi đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng.
Sự bình tĩnh trong mắt hắn đã đạt đến cực điểm.
Khi ánh mắt của một người bình tĩnh đến cực điểm, điều mà hắn thể hiện ra ngoài chỉ có là sự lạnh lùng.
“Bây giờ, ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”
Ánh mắt của Lục Tân không có tiêu cự, giống như đang nhìn một con quái vật vô hình nào đó trong căn phòng này, hắn lẳng lặng nói:
“Ta biết bây giờ ngươi đang ở trong căn phòng này và ngươi có thể nghe thấy những gì ta nói... Tất nhiên, nếu ngươi không thể nghe thấy cũng không sao, dù sao thì ta cũng có quyết định của riêng mình.”
“Ai đó đã dạy ta rằng, khi đối mặt với những điều quỷ dị, lý trí là ưu thế duy nhất của loài người.”
“Bây giờ ta sẽ dùng lý trí để chiến đấu với ngươi!”
Lục Tân vừa nói vừa ghi chép vào cuốn sổ nhỏ của mình:
“Thứ nhất, thông qua phân tích lần trước và hành vi lợi dụng động tĩnh bên ngoài để đánh lạc hướng và bắt đi rất nhiều người của bọn ta vừa rồi, suy đoán của ta đã được chứng thực. Ngươi chỉ có thể bắt những người không được người khác chú ý.”
“Điều này cho thấy ngươi vẫn luôn ở trong căn phòng này và quan sát tất cả mọi người.”
“Thứ hai, nếu ngươi muốn bắt người của đoàn xe, về lý mà nói, ngươi nên bắt thủ lĩnh của họ sớm nhất mới đúng. Bởi vì sau khi thủ lĩnh bị bắt đi, họ sẽ trở nên hỗn loạn và hoang mang, khiến ngươi càng dễ dàng ra tay. Hơn nữa, khi ngươi mới bắt đầu ra tay, thủ lĩnh của họ đang một mình nghỉ ngơi ở trong phòng, ngươi ra tay bắt cô ta là thuận tiện nhất. Nhưng ngươi đã không làm thế, ngươi thậm chí không ngại chui vào nhà xí để bắt người trước…”
“Ha ha, một con quái vật chui vào nhà xí…”
“Vốn dĩ ta còn băn khoăn không biết có phải vì thủ lĩnh của họ ít nhiều đã xuất hiện biến dị nên ngươi mới không dám tùy tiện bắt cô ta không. Thế nhưng vừa rồi, ngươi đã đã nhân cơ hội bắt cô ta đi, dù cô ta đang ngồi ngay bên cạnh ta... Vì cô ta là thủ lĩnh nên luôn được mọi người trong đoàn xe để mắt. Trước đó, không phải là ngươi không muốn bắt cô ta, mà là ngươi không có cơ hội để bắt cô ta,.”
“Cô ta là người được chú ý nhiều nhất, và cũng là người mà ngươi khó bắt nhất trong đoàn xe này.”
“Đã vậy, sao ngay từ đầu ngươi không vào phòng cô ta để bắt người?”
Nói đến đây, Lục Tân nheo mắt lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng:
“Bởi vì ngươi không thể.”
“Cô ta đã khóa trái cửa phòng, và đóng cửa sổ, nên ngươi không thể vào được.”
Nói đến đây, Lục Tân mỉm cười và cầm bút ghi lại:
“Vì vậy, ngươi là một thực thể.”
“Ngươi chỉ có thể khiến cho mọi người không thể nhìn thấy ngươi, hoặc thậm chí không thể chạm vào ngươi?”
“... Điểm này còn nhiều nghi vấn.”
“Nhưng dù nói thế nào thì điều này và việc biến mất trong không khí vẫn là hai việc khác nhau. Dù mọi người đều không nhìn thấy ngươi, nhưng khi ra ngoài ngươi vẫn phải tránh bọn họ, vẫn có những động tác như mở cửa và đóng cửa, mở cửa sổ và đóng cửa sổ. Suy cho cùng thì trong lĩnh vực ô nhiễm tinh thần, ta cũng từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp. Năng lực tinh thần chủ yếu ảnh hưởng đến con người, nhưng không thể thay đổi một số quy luật trong thế giới thực.”