Chương 585: Bà Chủ Nhà
“Thứ ba, ngươi đã mất thời gian từ chiều đến tối với ta nhưng vẫn không làm gì được ta, ngươi giống như một kẻ nhát gan rụt rè và sợ hãi. Hồi chiều, ta đã ở trong căn phòng sát vách đợi ngươi lâu như vậy, cũng không thấy ngươi đến tìm ta, điều này cho thấy, thực ra ngươi cực kỳ sợ ta?”
“…”
“Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện đã trở nên đơn giản.”
Nói đến đây, Lục Tân mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy ra ba điếu thuốc có đầu lọc màu vàng kim cuối cùng từ trong chiếc hộp sắt màu đen trong túi, hắn ném cho Tiểu Chu một điếu, Tôn Cẩu Tử một điếu, rồi từ từ châm lửa cho điếu cuối cùng, khóe miệng hắn cũng hơi nhếch lên với một góc độ kỳ lạ, hắn khẽ nói:
“Sao ta phải đi tìm ngươi làm gì? Ta chỉ cần biết ngươi đang ở trong căn phòng này là đủ.”
“Ta sẽ canh giữ ở cửa, không để cho ngươi có cơ hội rời đi.”
“Tin ta đi.”
“Dù ngươi đi lướt qua bên cạnh ta để ra ngoài, hay là đập vỡ cửa sổ để chạy trốn, ta đều phát hiện ra ngươi.”
Lục Tân dừng lại giây lát rồi mỉm cười rạng rỡ, nhưng giọng nói của hắn lại hơi đáng sợ:
“Giây phút đó, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên đời…”
…
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng áp lực.
Khi nói ra những lời đó, thái độ của Lục Tân vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu cũng giống hệt như ngày thường. Nhưng, có thể vì khi thốt ra những lời này, biểu cảm trên mặt hắn quá lãnh đạm, hay phải nói là vô cảm nên tạo cho người ta một cảm giác âm trầm khó lòng giải thích.
Trong phòng của Tôn Cẩu Tử, đám người tiểu Chu run lên trong vô thức, cảm giác như nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống mấy độ vậy.
Không khí như đang giằng co.
Lục Tân không cố nhìn những người còn lại trong phòng nữa, hắn nhắm hai mắt lại, tựa người lên khung cửa, trông như đang nghỉ ngơi. Nhưng mỗi một người đứng trong phòng đều cảm thấy ớn lạnh như đang bị thứ gì đó để mắt tới.
Đó chính là em gái Lục Tân. Lúc này cô bé đã bắt đầu hành động, cơ thể nho nhỏ nhẹ nhàng bò qua vách tường, trần nhà, len lỏi qua các cột chống nóc nhà, trèo qua giường nệm, lướt qua người tiểu Chu và Tôn Cẩu Tử. Trông cô bé giống như một con thú nhỏ mặc váy trắng đang chăm chú quan sát làn khói trắng lan tỏa trong phòng. Cô bé hết nhìn nơi này, lại lục lọi nơi khác, vừa tỏa ra khí tức âm u, vừa tìm kiếm con quái vật vô hình.
Con chó nhỏ không da không biết từ đâu chui ra, nó lặng lẽ bò lại gần Lục Tân, muốn dựa sát vào hắn. Nhưng khi bị Lục Tân liếc cho một cái thì nó lập tức cụp đuôi lui về sau.
Trách nhiệm của nó là giúp Lục Tân giảm tỏa bớt phần nào cảm xúc đè nén trong lòng, nhưng nó nhận ra rằng bây giờ Lục Tân không muốn.
…
Qua một hồi lâu thật lâu vẫn không có ai nói chuyện, cũng chẳng có ai dám động đậy.
Thời gian tiếp tục trôi qua, không có bất cứ ai lại đột nhiên biến mất.
Vốn đã ở trong bầu không khí khẩn trương cực độ, lại bỗng nhiên xuất hiện cảm giác nhất thành bất biến thật sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Giữa bầu không khí căng như dây đàn này, từ trong sân bỗng bay tới mùi máu tanh nồng nặc. Cái mùi này cực kỳ gay mũi, không phải cái loại máu tươi có hương thoang thoảng, mà là mùi máu đã để lâu đến nỗi bắt đầu biến chất, trở nên hư thối.
Mùi càng ngày càng nồng, khuếch tán ra khắp cả căn phòng, tựa như đang có thứ gì đó tiến lại gần.
"Khụ khụ…”
Trong khoảng sân tĩnh mịch chợt vang lên một chuỗi tiếng ho khan. Tiếng ho này xảy đến cực kỳ đột ngột, khiến người nghe cảm thấy rợn cả gai ốc.
Trong phòng, dù là Tôn Cẩu Tử hay là tiểu Chu cũng đều vô thức quay đầu lại nhìn. Chẳng biết từ lúc nào mà bên ngoài khoảng sân tối đen như mực đã xuất hiện thêm một người. Mặt mày cô trắng bệch như tuyết, môi lại cực kỳ rực rỡ, tạo cho người ta cảm giác nổi cả da gà khi bất chợt nhìn thấy cô.
Hai người họ trợn trừng mắt nhìn một hồi, rồi lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng chửi thầm hai tiếng mẹ kiếp theo bản năng. Hóa ra người tới là bà chủ của nhà nghỉ, cô mặc áo lông hồng, dáng người đẫy đà, trên mặt đánh một lớp phấn thật dày, trắng bệch như tuyết, trên môi tô một màu son đỏ rực. Tuy dáng người cô mập mạp, nhưng khi đi đường lại lặng yên không phát ra bất cứ tiếng động nào.
"Mấy người đang làm gì vậy?"
Bà chủ chầm chậm tiến lại gần, nghiêng đầu quan sát bốn phía trong phòng tập thể:
“Từ xa đã nghe các ngươi đứng trong đây la hét rồi đấy…”
Tiểu Chu và Tôn Cẩu Tử bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi. Lúc này, ai trong số hai người cũng muốn mắng bà chủ một tiếng, từ lúc nào mà trở nên dọa người như thế vậy?
Nhưng suy xét đến việc Lục Tân đang ở bên cạnh, bọn họ lại nhịn xuống. Với người quen phục tùng trưởng đoàn xe như họ, họ biết lúc nào nên mở miệng, lúc nào nên im lặng lắng nghe.