Chương 586: Đầu Mối
Lúc này Lục Tân cũng mở mắt ra, quay đầu nhìn bà chủ. Trên mặt hắn không để lộ bất kỳ biểu cảm gì, cứ lẳng lẳng đứng đó nhìn như vậy. Sau đó, hắn nhìn thấy bà chủ của nhà nghỉ này ung dung lắc lắc mông tiến tới trước mặt hắn.
Biểu cảm và sắc mặt của cô cực kỳ bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy có hơi cứng nhắc. Nhưng đây chỉ là cảm giác chứ không phải chứng cớ xác thực gì nên Lục Tân cũng không quá nóng nảy, hắn chỉ cẩn thận quan sát cô, trong lòng thầm suy đoán xem rốt cuộc cảm giác quái dị phát ra từ người cô đến từ đâu.
Trên người cô không có con quái vật tinh thần nào, cho nên hẳn là không phải do bị ô nhiễm. Như vậy, là vì có dị biến giả ảnh hưởng tới cô ư?
Đối với Lục Tân mà nói, hai chuyện này có sự khác biệt rất lớn. Hắn có thể trực tiếp nhìn thấy tinh thần quái vật, nhưng việc này cũng phải xem tình huống. Nếu tinh thần quái vật giấu trong cơ thể của người bị ô nhiễm thì hắn không thể nhìn thấy được nó. Mặt khác, hình như một số dị biến giả có cách ô nhiễm người khác cực kỳ bí ẩn, đừng nói là không thể tự mình nhìn thấy, cho dù hắn có dùng tới công cụ tinh vi để quan sát thì cũng không phát hiện được gì bất thường.
Vì vậy, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào trực giác và... tra hỏi.
Do đó, sau một hồi trầm ngâm, Lục Tân nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi và con quái vật trong phòng này là cùng một bọn sao?"
Bà chủ nghe thấy vậy thì tỏ vẻ rất khó hiểu:
“Cùng một bọn gì cơ? Ta có chồng có con rồi…”
Nghe thấy bà chủ trả lời, trên mặt Lục Tân khẽ để lộ nụ cười.
Hắn tò mò hỏi:
“Có chồng rồi mà sao ngươi vẫn còn muốn thông đồng với lão Chu thế?"
Sắc mặt bà chủ bỗng trở nên vô cùng quái lạ:
“Ta... có làm vậy sao?"
"Ngươi không có."
Lục Tân nói:
“Thắt lưng Lão Chu không tốt, dù dụ dỗ ai thì cũng chẳng người nào chịu mắc câu cả, nhưng ngươi đã bại lộ rồi... nếu thật sự là bà chủ thì sẽ trực tiếp mắng người…”
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên càng thêm nặng nề. Trời đã vào đông, gió lạnh chợt nổi lên, thổi luồn qua cửa, ập vào phòng tập thể, khiến bóng đèn treo trên trần nhà khẽ đung đưa.
Theo sự lay động của ánh đèn, bóng của mọi người ở đây cũng chuyển động theo, lúc to lúc nhỏ, dài ngắn thất thường.
Bóng của Lục Tân cũng thế. Hắn ngồi cạnh cửa, dưới sự lay động của ánh đèn, cái bóng dưới chân như dài ra, hòa làm một với bóng tối bên ngoài căn phòng.
Hình như đây là một chuyện vô cùng bình thường. Điều bất thường chính là khi bóng đèn đi về phía ngược lại, cái bóng của Lục Tân lại không rút về theo.
"Vụt…”
Nếu cẩn thận quan sát, sẽ nhận ra bên ngoài phòng, trong bóng đêm tối tăm, có một cái bóng đen hơn những chỗ khác. Nó lượn lờ trong bóng tối, sau đó vươn người trong nháy mắt, phi thẳng ra phía sau lưng bà chủ.
"Ha ha…"
Đúng vào lúc này, từ bên ngoài phòng vang lên tiếng cười quái dị. Chúng phát ra từ người bà chủ, nhưng rõ ràng lúc này miệng bà chủ không hề mở, chỉ có lớp thịt mỡ run lên khe khẽ mà thôi.
Thế rồi, cơ thể mập mạp của cô bỗng nhảy vọt sang bên cạnh, nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công của bóng đen, phải nói là linh hoạt đết khó tin. Sau đó cơ thể cô vững vàng đáp xuống đất, đồng thời, một giọng nói vang lên:
“Quả nhiên ngươi là dị biến giả, còn là một dị biến giả cực kỳ mạnh."
Lục Tân cau mày, nhìn về phía cô, sau đó nhận ra cô không hề nói lời nào, giọng nói kia truyền tới từ phía sau cô.
"Thật sự rất cổ quái…”
Lục Tân ung dung tự hỏi, cả người vẫn ngồi yên ở cửa, dù có chuyện gì đi chăng nữa thì mình phải bảo vệ tốt cánh cửa này, không thể để quái vật bên trong trốn thoát được.
Đã hứa thì phải giữ lời.
Nhưng những cái bóng dưới chân hắn bỗng tán loạn hết cả lên, cơ thể dán sát xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu khì khì.
"Hửm?"
"Không thể nói chuyện một chút sao?"
Phía sau bà chủ mập lại vang lên tiếng nói, mà thân hình mập mạp của cô cũng không ngừng chuyển động, nhảy nhót khắp nơi một cách linh hoạt, tốc độ lại cực kỳ nhanh. Hơn nữa, Lục Tân cảm thấy có gì đó không bình thường, dường như cô luôn có thể nhanh hơn cái bóng của hắn một bước. Mỗi lần cái bóng của hắn nhào tới tấn công cô, cô đã sớm né sang một bên, nhanh nhẹn tránh né.
Đây là lần đầu tiên cái bóng của hắn không thể bắt kịp được đối thủ, cũng vì vậy mà không thể tiêu diệt được cô.
Nếu đã vậy thì…
Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, sau đó đứng dậy. Ngay tại thời khắc hắn vừa đứng lên, cơ thể gần như che lấp hết bóng đen sau lưng, cái bóng của hắn cũng lớn bổng lên trong nháy mắt, đổ ập về phía bà chủ tựa như một cơn thủy triều đen. Bà chủ hét lên một tiếng, chỉ chút nữa thôi là cả người đã bị đẩy ra xa gần chục mét, nhưng ngay lúc đó, thân hình mập mạp chợt dẫm lên phần mui của một chiếc xe, mượn lực nhảy lên giữa không trung, hoàn thành một cú xoay người tuyệt đẹp, rồi vững vàng đáp xuống đất…
"Rắc…”
Từ chỗ mắt cá chân của cô truyền tới tiếng vang giòn rụm.
... Tuy động tác rất linh hoạt, nhưng tố chất cơ thể lại không theo kịp, cho nên dưới áp lực to lớn đến từ thể trọng khổng lồ, cô đã bị trặc chân.