Chương 587: Ngươi Thật Dễ Thương
"Ha ha…”
Trên mặt Lục Tân lộ ra nụ cười, cái bóng cũng nhào thẳng ra ngoài theo. Trên mặt bà chủ hiện lên biểu cảm đau đớn và hốt hoảng, dưới sự khống chế của một sức mạnh kỳ bí nào đó, cô dường như không để tâm đến đau đớn, cứ thế tiếp tục tránh né, nhưng không ít thì nhiều, vết thương dưới chân vẫn ảnh hưởng tới động tác của cô, vì vậy cô không thể trốn thoát đòn tấn công của cái bóng nữa.
Chỉ chớp mắt cái bóng màu đen đã leo lên được người của cô, sắp bao phủ lấy cô thì đúng vào lúc này, Lục Tân chợt xoay người, giơ tay cầm lấy cái bóng đèn đang không ngừng lung lay kia.
Bóng đèn được giữ lại, cái bóng cùng ngừng chuyển động. Vì vậy cái bóng đã chạy tới trước mặt bà chủ bỗng dừng lại trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Cổ họng bà chủ như bị thứ gì đó chặn lại, hổn hển dãy dụa một chút, sau đó hai mắt trợn trắng lên, té nhào xuống đất, mông chổng lên trời.
Lúc này phía sau cô xuất hiện một bóng người cao gầy đang lẳng lặng nhìn Lục Tân. Giờ hắn mới hiểu được sự kỳ lạ trên người bà chủ là đến từ đâu. Trông thì có vẻ cô chỉ có một thân một mình, nhưng đằng sau cơ thể mập mạp đó lại luôn có một người lẽo đẽo phía sau. Đặc biệt, nhất cử nhất động của người này lại luôn đồng bộ hoàn toàn với bà chủ, mượn cơ thể của cô để che giấu bản thân.
Vừa rồi, cho dù Lục Tân có điều khiển cái bóng giết chết bà chủ thì cũng chẳng khiến hắn bị thương được, vậy nên hắn mới thu cái bóng về.
Tên kia hình như cũng biết Lục Tân phát hiện ra hắn, hơn nữa chân bà chủ cũng đã bị thương, bèn đơn giản từ bỏ việc tiếp tục không chế cô.
Hai người đứng cách nhau khoảng hơn hai mươi mét, cứ thế chăm chú quan sát đối phương.
"Ngươi là một người hiền lành, không thích làm bị thương người vô tội, ta thích người như ngươi."
Cái bóng người cao gầy kia nói năng nhỏ nhẻ:
“Sao chúng ta không ngừng tay lại, nói chuyện thẳng thắn với nhau chút đã?"
Lục Tân lẳng lặng nhìn người đang núp trong bóng tối, hắn đứng trong một căn phòng nằm ngoài phạm vi chiếu sáng của ánh đèn, nhưng nương theo ánh trăng mờ mờ trên đỉnh đầu, hắn vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra hình dạng của người kia. Tên đó là một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, dáng người thon gọn, rất cao, trong bóng đêm, ánh mắt sáng ngời càng thêm rõ ràng... ánh mắt kia thật sự rất sáng, trần đời chắc không còn ai có mắt sáng hơn hắn.
Vì trên mặt hắn chẳng có ngủ quan gì, chỉ có đúng một con mắt dựng thẳng đứng. Con mắt kia dài tới gần hai mươi xăng-ti-mét, rộng khoảng mười xăng-ti-mét, đồng tử tối đen như mực, chỗ tròng trắng hiện lên đầy tơ máu.
Phần còn lại của cái đầu bao gồm mí mắt trái và phải, máu thịt đỏ tươi và đầy nếp nhăn, tất cả tạo thành một cái đầu hoàn chỉnh.
Tất nhiên là không có tóc.
Giữa đêm khuya thanh vắng tối tăm lại xuất hiện một sinh vật lạ lùng như vậy thật sự là chuyện rất cổ quái, không cách nào diễn tả nổi.
…
"Nói chuyện gì đây?"
Lục Tân đứng lặng nhìn tên nhân loại này một hồi lâu, cơ thể bỗng hơi run lên một chút, biểm cảm trên mặt lộ vẻ quái dị:
“Ngươi trông khá dễ thương đấy…”
…
"Ách... Cảm ơn!"
Bóng người đó có vẻ cũng không ngờ tới phản ứng của Lục Tân nhìn mình lại như vậy, nói một tiếng cảm ơn, vẻ mặt có chút kỳ quái.
... Đương nhiên không có cách nào để nhìn thấy biểu cảm của hắn một cách trực quan. Chỉ có thể phân biệt qua con mắt duy nhất trên mặt hắn, con ngươi hơi co lại, mí mắt hai bên hơi nhăn cũng giống như lông mày của người bình thường.
Điều này dường như cho thấy đánh giá của hắn về Lục Tân không chắc là thật lòng hay là chế giễu nữa.
Chẳng qua cử chỉ của hắn vẫn rất tao nhã, nhẹ nhàng lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, lau khóe mắt, rồi thì thào nói:
"Hy vọng chúng ta có thể nói chuyện trước, bọn ta vẫn luôn có thiện ý với các dị biến giả."
Lục Tân nhận ra giọng của hắn phát ra từ phía bụng dưới.
"Thì ra ngươi cũng có thật?"
Lục Tân cẩn thận phân biệt mới phát hiện dưới chân người này còn có một cái bóng mờ mờ ảo ảo.
Hắn hơi cau mày.
Cảm giác người này với bộ não mà hắn gặp ở thị trấn Bạch Tháp có cùng bản chất, không rõ là người hay quái vật nữa.
Đối mặt với một người lịch sự, hắn cũng rất lịch sự:
"Nói đi, muốn nói chuyện gì?"
Người chỉ có đôi mắt dọc trên khuôn mặt, đuôi mắt hơi cong xuống trông như đang cười, giọng nói phát ra từ bụng dưới:
"Trước đây những chuyện ngươi đối xử không được tốt với bọn ta, tất nhiên, bọn ta càng mong chỉ là hiểu lầm. Ngươi đã giết rất nhiều người của bọn ta, đương nhiên, đây cũng có thể là hiểu lầm. Thế nhưng vấn đề là ngươi đã lấy đi phần tài liệu rất quan trọng..."
Hắn hơi ngừng lại một chút rồi nói:
"Nếu ngươi sẵn sàng giao trả lại và giữ bí mật, bọn ta sẽ rất cảm kích. Hoặc một dị biến giả như ngươi cũng có thể cân nhắc trở thành thành viên của bọn ta thì bọn ta sẽ càng yên tâm hơn với ngươi."