Chương 588: Trả Lương Bao Nhiêu
"Trở thành thành viên của các người?"
Lục Tân cũng hơi ngạc nhiên khi nghe thấy lời này, trầm mặc một lát rồi nói:
"Các ngươi trả lương bao nhiêu?"
Người chỉ có một con mắt trên khuôn mặt kia nghẹn lời, hắn dường như không ngờ Lục Tân sẽ hỏi vấn đề này.
Hắn dừng một chút, nói:
"Tiền với bọn ta không thành vấn đề, cũng chỉ là một con số mà thôi."
Lục Tân nói:
"Ít nhất là một triệu tiền lương hàng năm thì hẵng nói..."
Đối phương lại im lặng một lát, con mắt duy nhất trên khuôn mặt nheo lại như có chút khó hiểu
Sau đó hắn thấp giọng mở miệng:
"Giá của ngươi cũng thấp quá rồi."
Lục Tân cũng có vẻ hơi ngại, cười nói:
"Hết cách rồi, còn phải nuôi cả gia đình nữa mà..."
Sau đó hắn lại không nhịn được hỏi:
"Các ngươi để ta gia nhập làm công việc gì?"
Đối phương thành khẩn trả lời:
"Bọn ta thậm chí còn không cần ngươi phải làm gì cả, bọn ta sẽ chỉ giúp ngươi thực hiện mong ước, tất cả... những mong ước!"
"Ách..."
Lục Tân hơi sững sờ, chân thành nói:
"Nói thật, những lời này của ngươi rất giống đang lừa gạt nha!"
"..."
Người chỉ có một con mắt trên mặt kia gần như mất kiên nhẫn.
Một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng thở dài:
"Ta thật sự rất có lòng mời người gia nhập, ngươi có thể có chút thành ý được không hả?"
Lục Tân hơi ngơ ngác, sau đó mới lắc đầu, nói:
"Ta kỳ thực rất có thành ý, những gì ta nói cũng đều là thật. Tổ chức này của ngươi không chỉ không chính quy, hơn nữa rõ ràng là bất hợp pháp. Bây giờ ta chính thức thông báo cho ngươi, ngươi mau thả tất cả người của đoàn xe ra, sau đó đi tự thú có thể còn được khoan hồng, bằng không đợi tới lúc ta thực sự ra tay thì không cách nào ngăn cản được nữa..."
Hắn nghiêm túc nhìn người đàn ông mặc vest một cái, nói:
"Ngươi có khả năng sẽ phải chết..."
"..."
Người đàn ông mặc vest chỉ có một mắt trên khuôn mặt lại ngớ ra một lát, sau đó mới cười:
"Xem ra ngươi thực sự đang nói chuyện rất nghiêm túc. Chỉ có điều hiện tại người của ngươi đều nằm trong tay ta, ngươi còn đang bị bọn ta bao vây, lấy đâu ra tự tin để nói những lời này vậy chứ?"
"Bạn của ta quả thực đang ở trong tay ngươi."
Lục Tân càng hình dung một cách chuẩn xác hơn, nhìn ra phía sau một cái:
"Nhưng ta cũng cất nó trong nhà rồi nha!"
"Vậy sao?"
Người đàn ông mặc vest bật cười rồi đột nhiên giơ tay lên, "pằng" một tiếng...
... Một viên đạn bay thẳng về phía Lục Tân.
Với tình huống có súng trong tay, có thể dễ dàng tận dụng lợi thế khi đối thủ không chuẩn bị súng, tuy nhiên Lục Tân tập trung nhìn chằm chằm đối phương như vậy thì lại rất khó để nắm lấy cơ hội này. Thế nhưng lúc này, người đàn ông mặc vest bất ngờ giơ tay bắn, động tác lại khiến người ta cảm thấy quá đột ngột, như thể hắn rất giỏi trong việc nắm bắt sơ hở của đối phương, có thể nhân một khoảnh khắc sự chú ý đối phương bị phân tán mà nổ súng.
"Bạch!"
Hai chân Lục Tân không nhúc nhích, cả người lại thẳng tắp nghiêng sang một bên, giống như bị bẻ gãy từ phần eo vậy.
Nghiêng một cái liền né được viên đạn kia, nó bắn vào bức tường phía sau hắn.
"Hệ Tri Chu?"
Người đàn ông mặc vest có chút bất ngờ, liên tục nổ súng.
Nếu ví sự chú ý của con người như một sợi dây, thì đường dây này tất nhiên là đứt quãng, bởi không một ai có thể luôn duy trì sự tập trung cao độ được. Mà người đàn ông mặc vest kia lại rất giỏi trong việc nắm bắt điều này vì mỗi một viên đạn mà hắn bắn ra đều mang lại cảm giác cực kì chính xác và lắt léo. Có đôi khi, Lục Tân thậm chí còn thoạt nhìn như tự chủ động va vào viên đạn của hắn.
Cảm giác bị kiểm soát ở mọi nơi thật kỳ lạ.
Lục Tân có chút mất kiên nhẫn, cái bóng dưới chân đã sớm nhào thẳng ra ngoài.
Lúc này, hắn đang đứng, bóng đèn sau lưng khiến cho bóng của hắn trở nên vừa to vừa rộng, liên tục lan ra phía trước.
Giống như một bức tường đang lan tràn ra, cho dù là diện tích mà cái bóng bao phủ hay là tốc độ nó lan ra phía trước, đều cho thấy rõ với tốc độ của người đàn ông mặc vest kia thì không thể nào tránh thoát được. Hay nói cách khác, dưới bất cứ số liệu tính toán nào, hắn đều sẽ bị cái bóng bắt được.
Nhưng dưới tình huống như thế này, cái bóng vẫn kịp thời phản ứng, hắn nhanh chóng xông về phía trước, vọt tới cạnh bà chủ đang nằm sấp dưới đất, đạp một phát lên mông bà, “đùng” một tiếng, đè cơ thể bà dí xuống đất. Đồng thời, nhảy vọt lên cao, mượn lực mà leo lên đầu xe tải lớn.
Sau đó vặn xoay người, thuận thế bắn một phát súng về phía Lục Tân.
Phát súng này như được tính toán vô cùng chuẩn xác từ trước, bắn thẳng vào bụng dưới của Lục Tân một cách chính xác.
Đối với người đang đứng vững trước cửa và điều khiển cái bóng như Lục Tân, đây là điều mà hắn khó tránh nhất.
Sau phát đầu, lại tiếp tục thêm một phát nữa.
Phát súng thứ hai thoạt nhìn có vẻ như bắn hụt, trực tiếp bắn về vị trí bên trái Lục Tân.
“Hắn biết trước mình muốn tránh sang bên đó…”
Lục Tân đã nhấc một chân lên, định bước sang trái, nhưng lại đột ngột thu chân lại.
Trong lòng chợt loé lên một suy đoán, biết bản thân không thể tiếp tục bước sang, mà trong lúc hắn đang do dự, Lục Tân cũng không kịp thoát khỏi viên đạn đang bắn về phía mình, trong lúc chuyển giao tâm trí, hắn căn bản không còn sự lựa chọn nào, chỉ có thể nhanh chóng nhấc tay lên, cái bóng trong nháy mắt quay trở lại vị trí trước người hắn, cuộn lên trên, trong tích tắc cuốn lấy viên đạn đang bắn về phía hắn.