Chương 589: Năng Lực Tàng Hình
“Rắc…”
Viên đạn méo mó, biến thành sắt vụn.
Trong đầu Lục Tân trong nháy mắt xuất hiện rất nhiều suy nghĩ tiêu cực.
Trong đó phần lớn xuất phát từ sự phàn nàn của cha, hắn đang trách bản thân tại sao lại vô dụng như vậy, vậy mà lại để cho đối phương biết được mục đích của mình.
Người đàn ông mặc vest kia xác định bản thân không muốn làm hại đến bà chủ nên mới đạp lên mông bà chủ tránh khỏi sự công kích của cái bóng, lại dùng súng ép cái bóng quay lại giải cứu. Cảm giác bị động này, thật quá khó chịu rồi, không thể chịu được…
Lúc suy nghĩ này xuất hiện, sau lưng Lục Tân phát ra hai âm thanh.
Một là âm thanh viên đạn bắn vào tường do người đàn ông mặc vest kia bắn.
Hai là thứ âm thanh lốp ba lốp bốp, tiếng vặn bẻ xương cốt kỳ lạ truyền ra từ căn phòng có giường ghép lớn.
Lục Tân trong nháy mắt quay đầu lại, liền nhìn thấy một mảng màu đỏ chói mắt.
Đông thời ngửi thấy mùi máu tanh.
Đó là vô số xúc tu thoạt nhìn như tuôn ra người từ con quái vật toàn thân mọc đầy các loại xúc tu, tựa một con bạch tuộc đỏ như máu trong chốc lát xông thẳng đến trước người hắn, xúc tu khổng lồ đã quấn vào người Lục Tân trước lúc hắn kịp phản ứng, cảm giác lạnh lẽo kì lạ mà trông không tràn vào trong đầu Lục Tân khiến hắn như bị nuốt chửng…
Trong lòng hắn tuôn ra loại cảm giác bị cả thế giới lãng quên.
Giống như buổi hoàng hôn lúc nắng chiều xuống đằng Tây, một đám trẻ con chơi với nhau đang chạy nhảy mà về nhà ăn cơm, lại quên đi mất một người bạn rất muốn chơi với chúng đang mong mỏi trốn sau cây đợi bọn chúng tìm ra.
Chơi trò trốn tìm không phải vì để trốn đi mà là để các bạn nhỏ khác tìm ra mình.
Nhưng những bạn nhỏ kia lại quên không đi tìm hắn, bởi vậy hắn luôn trốn mãi.
…
“Hô…”
Lục Tân rất nhanh sau đã tỉnh lại, lúc hắn ngẩng đầu nhìn qua, đột nhiên nhìn thấy người lúc trước đã biến mất.
Trước mặt hắn, đang dùng xúc tu quấn lấy hắn là một con quái vật thân hình thấp bé, trên người chỉ có lớp da đỏ như máu, nơi toả ra mùi tanh hôi hẳn là ở hai cánh tay, lại chỉ mọc ra vài cái xúc tu, trên mặt không có ngũ quan, chỉ có hai cái tai to lạ thường, dường như nó luôn hy vọng có thể dùng đôi tai này nghe được tất cả mọi âm thanh.
Trên người nó có một cảm giác kì lạ, cứ như thể lúc nhìn chằm chằm vào nó là sẽ có thể nhìn thấy nó.
Nhưng chỉ cần hơi rời mắt đi, nó liền biến mất, không phải không nhìn thấy mà là triệt để biến mất khỏi thế giới này.
Giống như, bản thân mình không muốn để ý đến nó nữa.
Nhìn thấy nó sẽ bỏ qua nó, chạm vào nó sẽ vô thức quên đi nó và cả người sau lưng nó.
Mỗi một người đang ở đằng sau lưng con quái vật này.
Lần lượt là lão Lý, Điền Ngưu Tử và mấy người khác của đoàn xe, thậm chí mấy người thủ lĩnh cũng ở đây.
Hầu hết mọi người lúc này đều đặt hai tay trên vai người đằng trước, cúi đầu, xếp thành hàng giống như đại bàng ăn gà, họ như mất đi tri giác, chỉ biết lặng lẽ nằm sấp sau lưng người kia, ngây ngốc cử động.
Xếp cuối chính là lão Châu.
Họ như biến thành một phần của rắn đồ chơi, hoàn toàn mất hết ý thức và nhận biết.
Chỉ biết ngây ra, tay để lên vai người đằng trước, chầm chậm cử động.
Bất mãn trong lòng Lục Tân tiêu tan, hắn có chút bất ngờ.
…
"Không thể phủ nhận rằng năng lực của ngươi rất hiếm thấy, hiếm ai có được....."
Lúc này, người đàn ông chỉ có một mắt đang ở trong sân nhỏ giọng nói.
Vì Lục Tân đang quay lưng lại nên lúc nói chuyện hắn không thể thấy được biểu cảm của Lục Tân mà chỉ nghe thấy được nụ cười đầy vẻ tự tin:
"Vừa rồi lúc ngươi nói phải đứng canh trước cửa đã dọa đồng nghiệp của ta sợ, cũng vô tình nắm được điểm yếu của nó. Hơn nữa năng lực của ngươi rất kỳ lạ, nhưng rõ ràng là ngươi vẫn phạm sai lầm rồi."
"Lúc ngươi chặn hắn ở trong nhà chẳng khác nào ngươi đang vạch áo cho người xem lưng...."
Hắn vừa nói vừa thay băng đạn mới, sau đó hắn chậm rãi đi tới, giơ súng về phía Lục Tân, cười nói:
"Bây giờ, ta phải nghĩ xem nên giết ngươi hay là bắt ngươi."
Trong tầm nhìn của hắn, Lục Tân đã thay đổi, cơ thể hắn đã cứng đờ, trên người không còn tí sức sống, theo kinh nghiệm trước đây thì nhiệm vụ của hắn tới đây là hoàn thành, giờ chỉ cần xem xem cuối cùng nên cẩn thận dọn dẹp dị biến giả quái dị này luôn hay là chu đáo đưa hắn về thẩm vấn trước?
"Ngươi không tính nói những chuyện mà ngươi biết cho ta nghe à?"
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì đồng tử hắn đột nhiên co lại giống như phát hiện ra chuyện gì đó.
Giây tiếp theo, hai chân hắn không hề cử động, nhưng cơ thể lại đột ngột giật lùi về sau, đồng thời giơ súng.
"Rắc!"
Cũng ngay lúc hắn lùi người lại, Lục Tân đang bất động đột nhiên quay đầu lại một cách cứng nhắc.
Cơ thể hắn bất động, chỉ có cổ là xoay một trăm tám mươi độ về hướng người đàn ông mặc âu phục rồi mỉm cười....
Ngay sau đó, bỗng nhiên đầu hắn nghiêng sang một bên để né viên đạn vừa bắn về phía mình.
"Sao lại thế này?"
Nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kỳ lạ này, giọng điệu người đàn ông mặc âu phục có chút thay đổi.
Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện giọng điệu này từ sau khi hắn tự hiện thân.