Mặt Trăng Đỏ

Chương 591: Năng Lực Kỳ Quái

Chương 591: Năng Lực Kỳ Quái


Chỉ là Lục Tân không ngờ rõ ràng người đàn ông này không thể nhìn thấy cái bóng nhưng khi nó lao về phía hắn, đồng tử của hắn liền co lại, sau đó hắn lập tức nhảy ra xa ba bốn mét, đồng thời bắn một cái "đùng".
Cả người Lục Tân cứng đờ lách sang một bên, viên đạn xẹt ngang qua người hắn.
Viên đạn bắn trúng vào bức tường phía sau hắn, tóe ra một dòng điện màu xanh.
Là đạn đặc biệt.
.............
"Kỳ lạ..."
Lúc này Lục Tân không hề vội vàng phản công mà nghiêm túc suy nghĩ.
Tuy rằng không bị trúng đạn nhưng hình như ở trước mặt người này chỉ có mỗi Lục Tân là chịu đòn....
Rõ ràng hắn không phải dị biến giả hệ Người Nhện, động tác cũng không nhanh đến mức đó thì sao có thể tránh được đòn đánh của mình?
Cái bóng run rẩy, cha Lục Tân cũng bắt đầu khó chịu.
Với tính khí của ông thì đương nhiên không chịu nổi cái kiểu bị đánh mà không biết làm gì này rồi.
"Không cần nổi nóng, tức giận không giải quyết được gì đâu....."
Lục Tân kiên nhẫn khuyên cha mình:
"Trước tiên chúng ta phải suy nghĩ đã, nhất định phải có cách đối phó với hắn...."
..............
"Cuối cùng hắn là ai?"
Người đàn ông cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, hắn biết đối phương là dị biến giả có khả năng hủy diệt căn cứ thực nghiệm trong thời gian ngắn, nhưng hắn không ngờ đây là một tên dị biến giả có thể dủy diệt căn cứ nhưng thích lẩm nhẩm một mình, nhìn kiểu gì cũng thấy khác người.
Đúng, tuy rằng hắn không có lỗ tai, không có lỗ mũi cũng không có miệng, hắn chỉ có duy nhất một con mắt.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy Lục Tân còn kỳ lạ hơn cả hắn.
Xét về năng lực mà nói thì dù đối phương có mạnh đến đâu thì hắn cũng không quan tâm lắm.
Nhưng mà cái kiểu lẩm bẩm một mình này khiến hắn có chút sợ hãi.
"Ồ, biết rồi....."
Khi hắn đang định thay băng đạn mới thì đột nhiên nghe giọng nói đầy hưng phấn của đối phương, sau đó hắn nhìn thấy Lục Tân đã ngẩng đầu nhìn hắn:
"Rõ ràng tốc độ của ngươi so với hệ Người Nhện còn kém xa, vậy mà ngươi lại dễ dàng tránh được đòn đánh của ta, thậm chí còn bắn đạn đúng hướng mà ta sắp né, điều này giống như....."
"Ngươi có thể đoán trước được ta sẽ làm gì à?"
"Cho nên...."
Hắn dừng một chút, cười nói:
"Năng lực của ngươi là tiên tri đúng không? À không đúng, ngươi biết đọc suy nghĩ?"
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về hướng khác, nhưng cái bóng lại lâp tức tỏa ra chung quanh.
Trong lúc người đàn ông mặc âu phục không hề đề phòng liền bị cái bóng quấn vào bên trong.
Nhưng không ngờ, trong khoảnh khắc cái bóng quấn lấy hắn thì hắn lại đột nhiên biến mất.
"Ta từng gặp biết bao nhiêu đối thủ mà ngươi là người đoán ra năng lực của ta chậm nhất...."
Giọng nói của hắn vang vọng khắp nơi:
"...... Mà ngươi còn đoán sai giống chúng nữa chứ."

"Hửm?"
Ngay giây phút bóng người đàn ông mặc vest kia biến mất, Lục Tân lập tức để cao cảnh giác.
Vừa nãy hắn cho rằng năng lực của người đàn ông mặc vest này rất có thể là tương tự với năng lực đọc suy nghĩ hoặc là biết trước, vì vậy nên lần nào hắn cũng có thể dễ dàng né tránh đòn tấn công của mình; cũng nhờ biết trước mục đích hoặc là hướng né đòn của mình nên hắn mới có thể dùng viên đạn chặn lại hành động của mình, thậm chí buộc mình phải mượn sức mạnh của cha để bảo vệ bản thân, có vậy mới hóa giải được mối nguy này.
Nhưng đến lúc này, hắn mới ý thức được bản thân đã đoán sai rồi...
Nhưng nếu năng lực của tên đó không phải loại này, vậy rốt cuộc làm sao hắn có thể biết trước được ý định của mình?
Thứ cái bóng của mình cuốn lấy cũng chỉ là ảnh ảo, vậy rốt cuộc bản thể của hắn đang ở đâu?
...
"Bạn ta ơi, chúng ta thực sự cần nói chuyện với nhau…”
Ngay phía trước Lục Tân vang lên giọng nói nhỏ nhẹ kia, thì ra người đàn ông mặc vest đang chầm chậm bước về phía hắn.
Cái tên nhân loại vừa nãy còn nhát như thỏ đế, bị cái bóng đuổi chạy tán loạn khắp nơi, không ngờ bây giờ lại to gan như vậy, không chỉ không thèm chạy trốn, trái lại còn giảm tốc độ, bước chân chậm rãi hướng về phía Lục Tân, như thể đã nắm trọn cục diện trong lòng bàn tay.
"?"
Trong lòng Lục Tân cảm thấy hơi khó hiểu, cái bóng đột ngột quét về phía trước.
Người đàn ông mặc vest bị cái bóng của hắn quét trúng, biến mất tăm, nhưng chỉ một giây sau hắn lại xuất hiện từ một chỗ khác, hơn nữa còn tiếp tục dụ dỗ:
“Ta từng bị rất nhiều người nhận ra năng lực của mình, chỉ là vì năng lực của ta có hơi đặc biệt, nên sau khi bọn họ phát hiện ra, chẳng những không thể đối phó lại ta, trái lại càng dễ dàng bị ta nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hơn..."
Lục Tân cau mày, đi về phía trước.
Em gái đã bắt được cái tên thích chơi trốn tìm kia rồi, bản thân cũng không cần canh cửa tiếp nữa. Nếu vừa nãy do mình bất động, dẫn tới cái bóng bị hạn chế nên mới không bắt được tên đó, vậy bây giờ càng không có lý do không tóm được hắn.
Trong quá trình hắn đi lại xung quanh, cái bóng phân tán, hòa nhập hoàn toàn với bóng tối, lần lượt tóm lấy những thân ảnh kia.
"Một dị biến giả như ngươi nếu chết ở đây thì thật sự rất đáng tiếc..."
Bóng dáng của người đàn ông mặc vest chợt lóe lên phía bên trái, cách chỗ vừa nãy không xa, hắn chậm rãi giơ súng lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất