Chương 592: Con Mắt
"Bằng!"
Trong lúc hắn còn đang nói chuyện, cái bóng đã trườn lại gần, nhưng hắn lại biến mất trong nháy mắt.
"Vốn ý định của ta là giết chết ngươi, nhưng bởi vì ngươi quá mức cổ quái, cũng khiến cho ta càng thêm tò mò..."
Thân ảnh của người đàn ông mặc vest xuất hiện ở bên phải Lục Tân, nòng súng hướng thẳng vào hắn.
Cái bóng phập phồng, không ngừng giương nanh múa vuốt, rõ ràng cha đã cực kỳ táo bạo, gần như mất hết kiên nhẫn. Với tính cách của ông sẽ không thể nào chịu nổi cái trò hề như đang trêu ngươi người khác này, Lục Tân có thể cảm nhận được lửa giận của cha đang không ngừng dâng lên, lúc này hắn phải tập trung cao độ để cam đoan rằng ông sẽ không phát điên lên mà đánh cả người bên mình, nhưng, điều khiến hắn càng thêm buồn bực chính là...
"Bằng!"
Cái bóng của người đàn ông mặc vest xuất hiện ngay trước mặt Lục Tân, trực tiếp bóp cò.
Nhưng viên đạn lại bay tới từ phía sau Lục Tân, nó lóe lên tia sáng xanh, lướt qua vai Lục Tân. Cho dù Lục Tân đã cố gắng né tránh, bả vai hắn vẫn bị đạn sượt qua.
Mùi thịt khét là lạ tỏa ra thoang thoảng.
"Rừ..."
Cái bóng dưới chân Lục Tân bắt đầu run rẩy, tựa như mặt hồ rung lên vì cơn chấn động dưới đáy vậy.
Cách đó không xa, em gái cũng chợt ngẩng đầu nhìn lại đây, trách nhiệm lúc này của cô bé là canh chừng con quái vật có thể làm người khác biến mất, nhưng khi nhìn thấy Lục Tân bị đạn bắn trúng, cô bé giận dữ không thôi, hàm răng sắc bén nghiến chặt, tạo ra âm thanh ken két, hai mắt thì sáng rực hết lên.
Lục Tân lạnh nhạt quét mắt nhìn miệng vết thương bên vai trái một chút, biểu cảm chẳng hề thay đổi.
"Đừng tức giận."
Trong mắt người đàn ông mặc vest, Lục Tân lại bắt đầu lẩm bẩm một mình.
"Năng lực thoạt nhìn càng kỳ lạ, có lẽ sẽ càng yếu ớt, bởi vì chúng nó chỉ có thể giành chiến thắng bằng cách làm mọi chuyện trở nên phức tạp."
Hắn vừa nói, vừa rời khỏi chỗ cửa phòng, bước tới một nơi.
Nơi đó chính là vị trí mà người đàn ông mặc vest đã đứng và giương súng vào mặt hắn, sau đó lại lập tức biến mất khi cái bóng trườn tới.
Sau khi Lục Tân bước tới nơi, hắn cẩn thận quan sát xung quanh, không thèm để ý tới gã đàn ông mặc vest lại xuất hiện thêm mấy lần, cũng hoàn toàn không thèm quan tâm tới những viên đạn mà tên đó bắn về phía mình. Lần này cái bóng của hắn điên tiết phân tán khắp nơi, cắn nát hết tất cả những viên đạn bay tới đây.
Chỉ cần Lục Tân muốn, rất khó để tên con người này có thể làm anh bị thương.
Cha không am hiểu việc bảo vệ người khác như mẹ, nhưng sức mạnh của ông đã định sẵn rằng sẽ có rất nhiều mối đe dọa bị ông dập tắt trước khi kịp làm gì Lục Tân.
Nhưng lúc này, áp lực đè nặng trên người Lục Tân thật ra cũng đến từ chính cha hắn.
Kéo dài càng lâu, cha sẽ càng thêm tức giận, sớm muộn gì thời điểm cha không thể khống chế được bản thân mà hoàn toàn bùng nổ cũng sẽ đến.
Bản thân hắn phải lợi dụng triệt để khoảng thời gian ngắn ngủn này mới được.
Hắn bước tới chỗ người đàn ông mặc vest mới đứng vừa nãy, hai mắt khẽ híp lại như đã xác định được điều gì đó.
Ở đây có một lớp đất mềm do người trong đoàn xe vô tình rải xuống xung quanh khi đang tóm lấy con quái vật vô hình kia, chỉ cần từng đứng ở đây thì sẽ để lại dấu chân. Rõ ràng mới nãy người đàn ông mặc vest kia đã xuất hiện ở chỗ này, nhưng trên mặt đất lại không có bất cứ dấu chân gì.
"Vì vậy, ngươi vốn chỉ là một cái ảnh ảo, ngươi chưa từng thật sự xuất hiện ở chỗ này."
Lục Tân nói xong, lại đi tới một vị trí khác, đây chính là chỗ mà người đàn ông mặc vest đã nổ súng, hơn nữa còn bắn trúng mình. Lục Tân cẩn thận quan sát, phát hiện nơi này đúng là có một hàng dấu chân, nhưng chỉ có vài ba bước đã mất dấu. Mấy dấu chân này chứng tỏ một điều là quả thật người đàn ông mặc vest từng đứng ở đây, hơn nữa còn nổ súng với mình.
Đáng tiếc là đất mềm không đủ, cho nên không thể tiếp tục truy vết theo dấu chân.
"Tìm hiểu chuyện này có ích lợi gì không?"
Người đàn ông mặc vest lạnh lùng nói xong, sau đó lại không ngừng xuất hiện ở các nơi khác nhau, tiếp tục nổ súng về phía Lục Tân.
Sự dịch chuyển kỳ quái này giống hệt như xung quanh bỗng xuất hiện vô số người đàn ông mặc vest, ai trong số họ cũng mở to con mắt duy nhất trên đầu kia, nhìn mình trừng trừng, có ánh mắt như đang mỉa, có ánh mắt vô cùng âm u, cũng có ánh mắt mang theo sự trào phúng khó diễn tả bằng lời.
Lục Tân không để ý tới hắn, nhịn xuống cơn tức trong lòng, tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, hắn dừng lại ở một nơi, hai mắt hướng về một phía nào đó, tập trung hết mức có thể.
Sau đó, trong tầm mắt của hắn chợt hiện ra một con mắt to lớn. Con mắt kia đứng cách mình khoảng ba mét, lẳng lặng nảy mầm trên phần mui của một chiếc xe. Con mắt đó giống hệt như con mắt trên đầu người đàn ông mặc vest kia, tròng mắt phồng lên, hiện đầy tia máu, con ngươi thẳng tắp nhìn mình chằm chằm.
Chính là ánh mắt này khiến Lục Tân cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Bước chân khẽ di động, hắn muốn xem thử xem con mắt này là thật hay giả.