Chương 590: Bắt Được Một Tên
"Ngươi khoan hẵng kích động...."
Lục Tân bẻ cổ ra phía sau, hắn không thèm để ý người đàn ông mà lo cúi đầu nhìn thoáng qua cái bóng của chính mình, rồi nhẹ giọng nói.
Sau đó hắn xoay đầu trở về, và nói:
"Em gái, buông ta ra được rồi."
Lúc này, con bé đang giơ hai tay để vặn đầu hắn.
Nếu không Lục Tân cũng không thể tự mình xoay cổ một vòng như vậy được.
Đương nhiên cho dù có em gái giúp đỡ thì cổ hắn vẫn hơi đau nhức.
Sau khi bẻ cổ rắc rắc thì hắn mới thấy thoải mái hơn nhiều.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn con quái vật nhỏ với nhiều xúc tu trước mặt, sau đó hồi tưởng lại một vài chi tiết rồi nói:
"Vậy là năng lực của ngươi là không bị người khác nhìn thấy à?"
"Không phải là tàng hình, mà là trên người ngươi có cơ khí khiến người thường trong vô thức sẽ không thấy được ngươi. Ở mức độ nào đó thì còn ghê gớm hơn cả tàng hình. Vì ngay cả khi con người có thấy hoặc tóm được giấu vết của ngươi thì cũng sẽ bị ngươi tẩy não. Vậy thì không ai có thể tìm thấy ngươi vì tất cả mọi người đều sẽ theo bản năng mà không muốn đi tìm ngươi nữa."
"Ngươi bắt người ta đi những thực chất là đang ô nhiễm họ."
"Người thỏa mãn điều kiện ô nhiễm là phải tiếp xúc và không bị người khác chú ý."
" Kiểu dị biến giả như ngươi chơi trốn tìm chưa bao giờ thua đúng không...."
Hắn chậm rãi nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía em gái mình, lúc này con bé đang ngồi xổm trên đỉnh đầu của con quái vật, hai tay khoanh trước ngực, tỏ vẻ rất khí chất. Lục Tân không kìm được mà lộ ra nụ cười khen ngợi, rồi nói với quái vật:
"Nhưng mà rõ ràng lần này ngươi thua rồi."
Thấy Lục Tân dịu dàng nhìn mình, con quái vật kia run lên bần bật.
Nói cúi đầu, không dám đối diện với Lục Tân.
Lục Tân liếc nhìn nó một cái, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn một chút.
Sau đó, hắn nhìn người đàn ông một mắt mặc âu phục một cách khiêu khích.
Chắc chắn là khi hắn đang canh ở ngoài cửa định dây dưa với con quái vật này đến cùng và không để nó trốn thoát, thì người đàn ông này đang chờ cơ hội để đồng bọn hắn trốn ra ngoài, không chỉ vậy mà hắn còn muốn nhân lúc Lục Tân không để ý rồi chơi trò đánh úp, chỉ tiếc bọn họ không hề biết rằng khi hắn đối mặt với người đàn ông này thì em gái vẫn luôn ở trong phòng.
Con bé đang tìm kiếm con quái vật không nhìn thấy đó.
Hơn nữa, khúc cuối lúc con quái vật đánh lén Lục Tân thì con bé đã tìm ra nó rồi.
Nhờ em gái vẫn luôn giữ lấy nó nên Lục Tân mới luôn nhìn thấy và không để nó biến mất.
"Anh ơi anh ơi..."
Em gái được Lục Tân khen ngợi càng vui vẻ hơn, nom bộ dạng như muốn bay lên trời vậy.
Con bé vui vẻ nhìn con quái vật chỉ biết chơi trốn tìm này, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Tân bằng ánh mắt nũng nịu.
"Có thể chơi đùa nhưng đừng quá mức!"
Lục Tân dặn dò con bé một câu, ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo.
Em gái lập tức hưng phấn, vươn hai tay nhỏ bẻ đầu của người dẫn đầu.
"Rắc rắc....."
Hai tay của cô vặn đầu của người dẫn đầu, cảm giác như sắp gãy đến nơi.
Cùng lúc đó, đầu của mấy người trong đội cũng nghiêng sang một bên, tiếng xương khớp kêu rắc rắc.
"Dừng lại."
Lục Tân la lớn.
Hắn phát hiện những người này giờ giống như một tổng thể.
Nếu như em gái chặt đứt đầu của người đầu tiên, nói không chừng đầu những người khác cũng sẽ đứt theo.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của em gái, hắn thầm nghĩ rồi nói:
"Em trông chừng hắn trước đi, một lát nữa ta sẽ chơi cùng em...."
Con bé do dự một hồi rồi gật đầu đồng ý.
...............
"Ngươi nói chuyện với ai đấy?"
Lúc Lục Tân nghiêm túc dặn dò em gái thì giọng điệu của người đàn ông một mắt kia có chút thay đổi.
Vốn dĩ hắn nghĩ mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi nên tâm trạng cũng khá thoải mái.
Đoàn xe đã rơi vào tay họ, nhiệm vụ của họ chỉ còn một bước cuối cùng chính là bắt giữ hoặc dọn dẹp dị biến giả không rõ lai lịch này, thậm chí giờ bọn họ có thể lợi dụng đoàn xe để uy hiếp hắn. Nhưng có ai ngờ sự việc lại bị đảo lộn thế này chứ.
Lúc Lục Tân nhìn về phía vị trí mà người đồng nghiệp của hắn đang ở, hắn liền cảm thấy có gì không ổn.
Vì người khác không thể nhìn thấy năng lực của đồng nghiệp hắn.
Còn người này không những thấy được đồng nghiệp của hắn mà khi bị hắn nhìn, người đồng nghiệp này giống như phát điên vậy, hắn dùng sức tự bóp cổ chính mình, rồi bẻ cổ răng rắc như thể muốn bẻ gãy cổ chính mình vậy.
Điều này khiến Lục Tân cảm thấy u ám một cách khó hiểu.
..............
"Bắt được một con rồi, giờ đến phiên ngươi...."
Lục Tân xoay người lại mỉm cười với người đàn ông mặc âu phục kia.
Cái bóng dưới chân hắn lập tức dài ra, tản ra xung quanh rồi lao thẳng đến hướng người đàn ông ấy.
Lúc này bọn họ đều đang đứng ở trong sân nên ngọn đèn trong phòng cũng không thể chiếu được xa đến vậy.
Trong sân là một mảng đen tăm tối.
Quả thực trong bóng tối như thế này thì những cái bóng đen cũng như cá gặp nước vậy.
Nó có thể dễ dàng biến những nơi được bao trùm trong bóng tối trở nên nguy hiểm lạ thường.